Monday, October 30, 2006

Một bữa no



Có ai đọc truyện này của Nam Cao chưa? Nếu chưa thì tìm đọc thử rồi sẽ thông cảm cho tình cảnh của tui hôm qua và hôm nay.
Ngày hôm qua, để khai trương cái giỏ xe sau mới (chôm), tui hăm hở chạy đi siêu thị sớm hơn bình thường, vì không thể trì hoãn cái sự sung sướng (copy right của ai quên mất rồi) được chở đồ trong hai cái giỏ đó lại hơn được nữa. Hãy thử tưởng tượng tui mua những gì ngày hôm qua: 8 cái đùi gà luôn cả phần phía trên chứ không phải chỉ là bắp đùi (để dành nấu càri Thái),  hơn nửa kí thịt bò hơi có gân (định nấu bò kho), 2 con cá saba mỗi con chừng hơn nửa kí (chả biết làm gì, chỉ thấy lâu lâu mới có cá đó và lại rẻ nên mua, rồi nghĩ bụng thôi thì nướng lên cuốn bánh tráng. tự nhiên lúc đó thấy thèm món đó kinh khủng), 1 cái bánh mì baghếch (viết vậy cho nhanh, khỏi tra) 2 kí táo, 1 cái bắp cải, 1 cây xà lách, một mớ cà rốt, khoai tây, khoai lang, củ hành trắng, cà chua, một bó hành và thì là để ăn kèm cá vì siêu thị này chả thấy mấy cái rau thơm khác. (May mà ở nhà vẫn còn một mớ xúch xích với jambon và nửa cái bắpo cải thảo, nếu không thì còn mua nhiều hơn). Àh, thêm một bình sữa ít béo hơn 3 lít nữa. Càng tệ hơn là sau khi mua cả đống đồ thì mới chợt nhớ ra là mình hết gạo, thế là phải vác thêm 10kg gạo nữa. Đúng là khai trương giỏ hoành tráng thật. 2 cái giỏ lặc lè, còn mình vẫn phải đèo cái balô nặng chịch.
Trên đường về nhà nghĩ bụng thôi thì nhân dịp này mời tụi nhóc ăn cá cuốn bánh tráng với mình cho nó vui. Từ lúc ở chung nhau đến giờ mạnh đứa nào nấy ăn, chả có bữa nào làm công tác quảng bá văn hóa cho tụi nó hết. Nghĩ vậy nên hăm hở đạp về, trên đường vế ghé ngang vệ đường ngắt thêm vài đọt húng mọc bên ngoài hàng rào của nhà nọ (mình tăm tia ngay từ hôm nó mới nhú đọt xanh). Thật là xấu hổ, ở đâu cũng không bỏ được cái thói dòm dòm ngó ngó kiếm rau thơm trong công viên với lại bồn hoa. Mà có vẻ dân bên này còn tệ hơn cả bọn Nhật, chả thấy trồng rau thơm làm cảnh gì cả. Chán.
Lê đuợc về nhà thì bọn nó đi đâu mất hết. Đành chia ra, 1 con cá nướng, 1 con nấu canh để ngày mai ăn. Nướng cá, rửa rau xong thì phát hiện mình không mang theo bánh tráng qua. Chả hiểu thế nào mà lại cứ đinh ninh là mình có đem mới chết chứ. Thôi thì cũng tốt, lấy lá cải cuốn ăn cũng có sao đâu.
Hậu quả là chiều tối hôm qua mình ăn một chế độ ăn mất cân bằng trầm trọng, chỉ có đạm, xơ và vitamin, không có tí tinh bột nào. Một mình mình ngồi ngốn hết tất cả mấy thứ bày trên bàn (dĩ nhiên trừ chén dĩa đũa, cái ly và xương cá).  Tới tối, bụng đã đói thì chớ, lại còn sôi òng ọc, réo ùng ục, phập phồng tới nỗi lúc đang nằm ngâm trong bồn tắm mình cứ thấy mặt nước chao tới chao lui theo nhịp của cái bụng mình. Lúc đó do nước hơi nóng nên đầu óc kém minh mẫn, cứ nghĩ là do đang có động đất nhỏ nên cả cái bồn tắm nó chao qua chao lại. Ra ngoài rồi mới nghĩ ra nguyên nhân.
Phần kế tiếp thì cũng dễ đoán thôi, phải không? Tui đóng phim Tam Quốc. Tới sáng dậy vẫn còn lừ đừ, mà bụng thì trống trơn. May mà không kết thúc như bà lão của Nam Cao.

2 comments:

  1. ha ha, du;ng la` an uo^'ng mat ve sinh tra^`m tro.ng :P.
    No'i vay chu*' tui ghen ti. o^ng qua' ne`, tui the`m ca' saba hay bat ky` loai ca' na`o cu~ng duoc. O*? day chi? co' mo^~i ca' ho^`i tho^i :(( Hu...hu.... Christmas nay qua My~ phai ca(n cho su*o*'ng, kho^ng hte`m diet da^u :D

    ReplyDelete
  2. Vũ à, lần nào em chụp hình món ăn cũng thấy có cái trái gì đỏ đỏ kế bên. Mà hình như chúng nó lại...giống nhau nữa!!! Hay là trái giả?!?

    ReplyDelete