Friday, July 24, 2009

Hành Phương Nam

Hai ta lưu lạc phương Nam này
Đã mấy mùa qua én nhạn bay
Xuân đến khắp trời hoa rượu nở
Riêng ta với ngươi buồn vậy thay !
Lòng đắng xá chi muôn hớp rượu
Mà không uống cạn mà không say !
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã
Mà áo khinh cừu chưa ai may !
Ngươi giam chi khí vòng cơm áo
Ta trói thân vào lụy nước mây
Ai biết thương nhau từ buổi trước
Bây giờ gặp nhau trong phút giây
Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc
Ly tán vì cơn gió bụi này
Người ơi ! Buồn lắm mà không khóc
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy
Vẫn dám ăn tiêu cho đến hết
Ngày mai ra sao rồi sẽ hay
Ngày mai, có nghĩa gì đâu nhỉ?
Cốt nhất cười vui trọn tối nay
Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn
Mắt đỏ lên rồi, cứ chết ngay .

Hỡi ơi ! Nhiếp Chính mà băm mặt
Giữa chợ ai người khóc nhận thây ?
Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng, ai biếu tay ?
Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự
Giày cỏ, gươm cùn, ta đi đây

Ta đi nhưng biết về đâu chứ?
Đã dấy phong yên khắp bốn trời
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ
Uống say mà gọi thế nhân ơi !

Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười
Dằn chén hất cao đầu cỏ dại
Hát rằng phương Nam ta với ngươi
Ngươi ơi ! Ngươi ơi ! Hề ngươi ơi !
Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi !

Đa Kao 1943
Gửi Văn Viễn

Nguyễn Bính

Monday, July 20, 2009

Point Reyes National Seashore

Lần camping này chắc là lần mà mình đi bộ nhiều nhất trong đời luôn quá.
Bữa đầu tiên thì cái GPS nó điên, nó dắt mình đi ngang San Francisco luôn, là vừa chạy vừa run muốn chết. Mà San Francisco đông thôi rồi, xe cộ chạy nhích nhích từng tí, đèn xanh đỏ chớp nháy lung tung, cứ sợ mình ủi đứa nào đó thì nguy. Cuối cùng thì cũng tốt nghiệp xong cái bài lái xe ở San Franc. Từ nay đi chơi mọi địa hình không cần lo lắng.
Nhờ cái GPS điên mà mình có dịp lái xe lướt qua Golden Gate. Mấy lần trước toàn ngồi xe người ta chở, hay đi bộ thôi. Cảm giác khi lái xe lướt qua mấy cái dây văng màu đỏ và sương mù bay lả lướt trước mặt thật là thần tiên!
Đến cái Bear Valley Visitor Center thì phát hiện ra là cái camping permit của mình nó ở Glen camp, phải đi bộ những 4.7 mile (1 mile = 1.6 km). Rõ ràng là khi book chỗ, mình đã chọn cái camp khác, chỉ có 2 mile đi bộ thôi mà sao giờ nó ra nông nỗi vầy. Bọn này làm ăn thật là chán. Sau khi hỏi thằng cu trực quầy đó thì nó bảo là đi mất khoảng 2 tiếng rưỡi, mình tặc lưỡi chơi luôn cho biết.

Sau khi làm thủ tục, chui ra ăn trưa xong thì cũng mới 1h trưa, cho nên mình đi loanh quanh cái khu chỗ ở của dân da đỏ Miwok rồi cái trại ngựa giống. Tới 2h thì khăn gói vác ba lô lều túi ngủ đi vào rừng. 2/3 đoạn đầu đi trong thung lũng cho nên đường cứ phẳng lì, khỏe re. Tới lúc sắp mệt thì chuyển sang leo dốc, trời ơi ta nói muốn hụt hơi. Nhưng mà mình công nhận mình cũng trâu bò thiệt, cắm đầu cắm cổ đi cho tới lúc tới cái camp thì chỉ hết có 1 tiếng rưỡi hà. Cái thằng cu nọ chắc là nói thời gian dành cho mấy ông bà già 80 quá.

Sau khi dựng lều và dọn đồ vào tủ chống chồn xong thì mình nhảy ra đi cái Arch Rock. Phải mượn bản đồ của một bà ở lều gần đó vì mình quên cái của mình ở xe rồi. Nghe bả nói phải đi ngược trở lại cho hết cái đường dốc hồi nãy mình leo mà thấy ngán. Vì thế thấy có đường rẽ khác cũng ra tới đó mà lại men theo biển, mình rẽ luôn. Đi một hồi giật mình thấy có con rắn vừa lướt qua ngay trước mặt. Gì chứ mình sợ rắn nhất trên đời, độc hay không cũng vậy, ai mà biết được. Từ lúc phát hiện có rắn thì mắt thôi không nhìn trời nhìn mây nữa, cứ cắm cúi nhìn mặt đường. Thiệt không uổng công, vì đi một hồi thì thấy có con rắn nó nằm ngang đường, mà không nhúc nhích gì hết. Mà chỗ đó không có đá gì để chọi nó, cây thì toàn bụi thấp. lấy mấy cục gỗ mục nhẹ hều chọi nó cũng không ăn thua. Lấy khúc cây khều nó thì nó cong ngừoi lại tí thì thôi chứ cũng không chịu bò đi. Bó tay, mình nhảy qua khỏi nó rồi co giò chạy mà cứ đánh lô tô trong bụng, cứ nghĩ lỡ nó nhảy theo cắn cho một phát giữa đồng không mông quạnh này thì tàn đời.

Đến cái Arch Rock thì mới hết có 1 tiếng, còn sớm chán, thế là leo luôn xuống dưới bờ biển. Cái Arch Rock này là do một cái suối nhỏ xíu chảy xuyên qua cái vách đá ngay bờ biển. Nước suối ở trong chảy ra, nước biển từ ngòai đánh vô riết rồi cái lỗ nó tuầy huầy như trong hình luôn. Tiếc cái là không leo ra ngoài phía ngoài được vì nước đang lớn, bãi biển bị ngập hết trơn rồi. Xong, leo lên đi dìa. Lần này không dám đi đưồng hồi nãy nữa, cứ theo mấy người khác đi đường lớn mà về. Tổng cộng ngày đầu đi được 4.7 + 0.4 + 1.7 + 0.2 + 1 + 1.6 = 9.6 mile. Dã man chưa.

Sáng dậy từ sớm vì chim chóc nó cứ kêu lọan lên, ngủ cũng không được. Thiệt ra tối ngủ đâu đó hồi 9h do camp đó không cho đốt lửa, tối thì ngủ chứ làm gì giờ. Ăn sáng, dọn lều xong lại đi ra ngoài. 8h sáng mà rừng vẫn đầy sương mù trên ngọn cây, chả thấy mặt trời đâu. Ra tới bãi đậu xe thì tự nhiên trời nắng đẹp rực rỡ. Thiệt là cái vùng San Francisco này thời tiết quái dị chả biết đâu lần. Chạy đến Tomales Point, trên đừơng ghé ngang cái chỗ Inverness chụp cái tàu mắc cạn. Rồi thì hike luôn ra cái Tomales Point. 4.7 mile một chiều. Đi được 2/3 đường thì cổ chân trái bắt đầu đau, nhưng vẫn cố lết đi. Lết cho đến cái điểm cuối cùng, chụp vài tấm hình, ăn trái táo rồi thì lê bước trở về vì biết là mình sẽ đi rất chậm, trong lúc mấy người kia vẫn còn ngồi đó ngắm cảnh. Ta nói đường đi đã thấy xa đường về còn xa hơn vì giờ chân đau qua, chỉ có nhích từng bước. Mấy người đi ngược chiều lúc đó chắc thấy mặt mình thật là thê thảm. Lết hoài cuối cùng cũng về được tới chỗ chiếc xe. May mà lúc về chụp được một bầy elk (nai hay hươu ta, cái con giống con Bambi á) nhiều nhất trong đời từng thấy. Đi hồi nữa thì gặp mấy ngừơi của Vườn Quốc Gia đang ngắm ngắm bầy elk ở xa bằng ống nhòm, thế là nhảy vô hỏi han rồi nhìn ké. Giờ mới biết là cái sừng con đó cũng nặng phết nha, không có nguyên lỗ rỗng phía trong như sừng trâu đâu, nhưng cũng có mạch máu để dẫn máu nuôi cái chỏm ngòai cùng. Mà mỗi năm nó rụng nguyên cái sừng đó luôn nha, để mọc cái mới. Cái ông mình hỏi chuyện còn chỉ cho mình một con trong ống nhòm đánh nhau hay gì đó mà bị gãy sừng non, còn máu chảy đỏ loét trên sừng luôn đó.


Sau khi ăn trưa xong thì đã hơn 2 trưa, mình quyết định chạy luôn đến cái hải đăng. Thiệt ra là muốn đi cái lagoon gần Tomales Point nhưng mà lúc chạy ngang nhìn từ xa thấy nó đầy nước, cho nên không thích, thế là chạy luôn. Tới cái hải đăng thì mình chỉ còn nước lết vô thôi, có 0.4 mile từ bãi xe vào tới cái chỗ nhìn xuống cái nhà đèn mà thấy xa dã man. Mình còn tính lết theo thang xuống tận luôn vì thấy cũng không xa lắm, nhưng sau khi đọc cảnh báo bảo là bằng leo cái nhà 30 tầng thì mình tự bỏ cuộc. Thế là lết ra về. Trên đường về còn cố tình chạy ngang cái town nhỏ xíu Nicasio để coi cái nhà thờ nhỏ xíu sơn đỏ của nó vì coi hình thấy đẹp lắm. Xui cái là chủ nhật nên cái khu quanh nhà thờ xe đậu kín hết trơn. Mà sao dân ở mấy vùng vắng vẻ chăm đi nhà thờ thế không biết! Mình thì không có tinh thần đâu mà lết bộ từ xa lại thế là chạy luôn. Cái đường từ cái town này ra freeway ngoằng ngòeo đẹp phết. Nó được đặt tên là Lucas Valley Road. Lucas ở đây không phải là cái ông George Lucas, đạo diễn cái bộ Star Wars đâu, mặc dù ổng sở hữu phần lớn đất đai ở cái khu đó luôn.

Trên đường về lại gặp kẹt xe hết nửa tiếng. Về tới nhà vừa mở cửa xe ra thì gió nóng táp vô mặt muốn xỉu luôn. Ở chỗ kia mát mẻ biết là bao. Mà cũng hay nha, người ta nói là cái vùng đó sương mù thường xuyên lắm nha, vậy mà mình đi tới đâu cái là sương
nó tan ra tới đó hà. Đúng là mình "mang dương quang xóa áng mây mờ" mà. He he.

Tuesday, July 7, 2009

Lake Tahoe


Tháng trước có đi một lần rồi, nhưng xui là cuối tuần đó trời mưa, nên nước hồ lạnh ngắt, không có tắm táp gì được hết. Vì thế nên rình mò sao đó tự nhiên thấy có cái campsite đứa nào đó mới hủy đặt chỗ, mình nhảy vô liền. Hên gì đâu, chứ dễ gì mà còn chỗ ở cái Emerald Bay Campground là cái chỗ đẹp nhất ở Lake Tahoe, mà lại đúng vào dịp Quốc khánh Mỹ nữa chứ. Rủ qua rủ lại có đứa không đi đứa hứa rồi không đi rốt cuộc mình xách xe đi một mình. Kệ, quen rồi.
Tóm lại là trừ chuyện đông ngừơi và xe cộ quá chừng trong ngày đầu (do mình đi trễ) và lúc về (dù đã về sớm) thì mình hoàn toàn hài lòng về chuyến đi này. Đã đi hiking tới một số chỗ gần gần như Eagle Lake, Cascade Falls và dã man nhất là Granite Lake (đường dốc nhưng có vài chỗ nhìn xuống cái Emerald Bay đẹp kinh). Đã xem "the biggest firework display west of the Mississippi". Đã nằm chờ một mình trên bãi biển (hồ) hơn hai tiếng để coi pháo bông giữa hàng mấy ngàn người nhộn nhạo qua lại, trong lúc chờ thì đọc One hundred years of solitude (nghe thật là hợp cảnh hợp tình).Đã tắm hồ (trời ơi nước trong và mát) những hai lần. Đã chèo thuyền phao ra cái đảo giữa Emerald Bay, leo lên cái mỏm cao nhất nhìn ra vịnh ngồi ăn bánh mì chả lụa, mặc cho bà con trên tàu qua lại phía dưới chụp hình có mình lù lù ở đó. Đã nhảy từ trên một mỏm đá xuống nước những hai lần (lần sau là cố ý lặp lại cho mấy người trên cái tàu Ms Dixie đi ngang qua chụp ảnh).
Cuối cùng, đã nếm mùi kẹt xe ở Mỹ là như thế nào. Xe nối đuôi nhau mấy dặm đường, nhích từng tí một. Có điều là đường chỉ 1 làn xe nên cứ thế tuần tự mà tiến thôi, chả lạng lách gì được hết.