Friday, October 13, 2006

Nước Mỹ xa xăm (3)

Sáng thứ sáu, khoác vào bộ đồ đẹp nhất, mình giả vờ như tỉnh táo lắm, đắt xe ra cửa vẫy tay chào cả nhà. Không nói, nhưng chắc chắn từ lúc đó cho đến lúc mình về, cả nhà cũng hồi hộp, có khi còn hơn mình.


Do đã được bên Mỹ nhận nên buổi phỏng vấn hôm đó chỉ có Giám đốc điều hành và 2 người phụ tá, không có các giáo sư như process A. Thế thì may mắn quá rồi, không phải đương đầu với những câu hỏi về chuyên môn, cho dù mình cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó. Phần đầu nói chuyện suôn sẻ và thoải mái. Người phỏng vấn có phong cách gần gũi và thân thiện nên mình cứ được đà nói xoen xoét. Thậm chí mình chả cảm thấy căng thẳng gì sau năm phút, còn cố gắng vặn ra một vài câu đùa cho vui vẻ nữa mới ghê.


Vì thoải mái như thế, mình cũng không ngại nói ra I không phải là trường đầu tiên mình nhắm đến, mà là trường D. nhưng đến hạn nộp đơn chỉ có I trả lời thôi. Thế là lại được quan tâm bảo để cho địa chỉ mà liên lạc để hỏi nhé. Đến mức đó thì mình cảm thấy mình có cơ hội được chọn rồi. Người phỏng vấn quay sang hỏi cô thư ký xem có còn muốn hỏi gì không. Không, chỉ có điều là mày phải lien lạc với trường, bảo họ chấp nhận điều kiện của V. thì mới được. Mình điếng người. Nhờ họ liên lạc với V. để xác nhận tình trạng của mình họ còn không làm, nói chi đến việc tày đình thế này.


Lúc này thì mình hoảng hốt thực sự. Lắp ba lắp bắp. May mà họ trấn an mình và bảo sẽ cho địa chỉ của người chịu trách nhiệm bên đó để liên lạc. Ừ thì còn khoảng 20 ngày nữa là đóng sổ. Phải làm sao có được sự đồng ý bằng giấy tờ hẳn hoi thì mới có hy vọng. Mình ra về mà chẳng biết vui hay buồn.


Nhảy vào quán càfê Q. dang ngồi, than vãn một hồi về chuyện mình phải làm, khoe khoang một hồi mình đã biều hiện tốt thế nào khi phỏng vấn, ca tụng người phỏng vấn tốt như thế nào để tự trấn an mình là sau khi mình gửi email đi, cộng với sự hỗ trợ của người quen phía bên kia nữa thì mình sẽ đựơc nhận thôi.


Và rồi trong 20 ngày sau đó, biểu đồ trạng thái tâm lý của mình có hình sin.

2 comments:

  1. Sao trong chuyện của bạn Vũ kể tòan nghe nói đến bạn Q nào đó không vậy? Thế còn mấy người bạn khác cũng phải thường hay chịu đựng nghe bạn Vũ than vãn sao không được nhắc đến, chẳng hạn như bạn Ng, H, TT, và bạn gì gì đó. Mình nhớ là ai cũng quan tâm đến bạn mà chẳng thấy bạn nhắc đến trong sử ký của bạn. Đúng là chẳng ra gì hết :(

    ReplyDelete
  2. Xạo thấy ớn. Mình than vãn với bạn TT lúc nào? Có bằng chứng không? Quan tâm bất cầu ... ghi credit, hiểu chưa?! Người gì đâu mà ganh tị thấy ớn.

    ReplyDelete