Tuesday, October 10, 2006

Nước Mỹ xa xăm

Trong đầu óc trẻ con của mình, nước Mỹ là một nơi xa hoa hào nhóang. Nơi con người có thể tự do sống theo kiểu mình muốn, làm gì thì làm (thấy trên phim nó thế). Nhưng chẳng bao giờ mình nghĩ mình muốn đến nơi đó. Mãi cho đến lúc mình đi làm.


Dù cho công việc đòi hỏi mình phải đi học (tốt nhất là nước ngoài cho sang) thì mình cũng không hề nghĩ mình sẽ đi học ở Mỹ. Nó như cái gì đó xa ngoài tầm tay với của mình. Xác định rõ điều đó nên mình chả thèm xoắn xuýt lấy ông giáo sư Mỹ mình có dịp gặp , vì có lợi lộc gì đâu.


Đến lúc mình nhận thấy thật ra mình có khả năng ( không, đúng ra là mình có thể thỏa mãn đuợc các điều kiện tối thiểu để đi Mỹ) thì đã trễ. Mình vác vali đi một nước khác mà vẫn tiếc thầm tại sao ngày xưa mình không ước mộng cao sang hơn, để bây giờ đi thì tiếc (cái này), không đi thì cũng tiếc (cái khác). Thôi thì coi như một bước đệm, mình sẽ nuôi American dream tiếp trong hai năm nữa xem sao.


Rồi cũng vì do dự, dao động, không cương quyết, lờ đờ với mọi thứ mà trong 2 năm kế tiếp, mình lười đến mức không nằm mơ để nhắc nhở mình nhớ về những điều mình từng ham muốn. Thế rồi hí hửng quyết định cầm lấy cái thứ có sẵn trước mắt, tự an ủi rằng giấc mơ kia là quá xa vời. Nếu không có chuyện một ngày mình nổi cơn điên quyết định thay đổi cuộc đời thì chắc giờ này vẫn đang còn ở nơi đó.


Xách vali trở lại nhà, suốt mấy tháng trời vừa đi làm việc vẩn vơ vừa sống điên điên khùng khùng bởi cả một tập thể những người quen sẵn sàng nhảy vào quan tâm thăm hỏi vì sao và vì sao. Làm sao trả lời cho họ lý do vì sao đuợc, mà làm sao họ hiểu vì sao! Khoảng thời gian đó thật đáng sợ, mà cách tốt nhất mình có thể tự xoa dịu mình là tìm một chỗ khác để đi.


Thế là để tự dối lòng mình cho thanh thản, (và cũng để gia đình cảm thấy yên tâm vì mình có kế hoạch rõ ràng), quyết định rằng trong vòng 2 năm mình phải thoát khỏi cái xứ này, cho dù có đi đến Châu Phi cũng mặc kệ. Nhưng năm đầu tiên chắc chả hy vọng gì rồi, chỉ coi như một lần cọ xát rút kinh nghiệm lần sau. Dạo đó công việc cũng khá nhiều, dù toàn những việc làm mình điên tiết, nhưng vẫn phải làm để kiếm tiền. Vừa đi làm vừa chuẩn bị mệt nhoài. Do gấp gáp chạy cho kịp thời hạn nộp đơn nên hồ sơ của mình cứ loạn xạ, tòan đến giờ chót mới gửi đi thôi. Cũng chẳng biết nó có hoàn chỉnh không nữa, vì không đủ thời gian và sức lực để xem lại.  Vì lý do thử sức (và cũng vì tiếc tiền) nên cũng chỉ nộp có 3 nơi, trong đó có 1 nơi online hòan tòan nên miễn phí).


Để chuẩn bị cho 2 năm sau, mình lại lóc tóc đi apply cho V. process A 2007. Chuyện qua khỏi vòng gửi xe thì không có gì phải bàn, vì chắc chắn mình phải đuợc. Chỉ tới khi đựơc báo tháng sau thi Tóan thì đầu óc bấn loạn. Hồi xưa học toán tiếng Việt đã chẳng biết gì, bây giờ thi bằng tiếng Anh thì chỉ có rồi đời. Mà dạo đó lại vừa mới đi làm thêm, bận suốt ngày, chả còn mấy hơi sức đâu đọc sách Toán cũ. Đành lướt qua loa mấy phần lý thuyết rồi thôi. Ngày thi, thấy toàn một đám trẻ con mới tốt nghiệp. Đa số chúng nó chắc là học hành chăm chỉ, khá khẩm hơn mình nhiều. Làm bài loáng cái là xong, trong khi mình loay hoay qua lại căng đầu cố vắt ra chút gì đó quen thuộc liên quan đến đề. May mà thi dạng trắc nghiệm, nên cũng làm bài hết như ai. Hết giờ, bọn nó hỏi thăm nhau làm mình nghe choáng. "Tao chỉ đánh lụi có 2 câu. Còn mày?" . "Uhm, tao chỉ 1". Nghe tới đó mình hoảng hồn ra về. Coi như tiêu.


Cho dù bảo là không hy vọng, tận trong đáy lòng mình vẫn thắc thỏm trông chờ kết quả của năm đó. (cũng hệt như nhà mình thôi, bảo không để ý đến việc của mình nhưng vẫn lăm lăm trông chờ mình xách vali đi nữa mà thôi). Nhưng chẳng thấy gì. Chẳng nhận đuợc tin gì cho đến khi mình coi như là vô vọng, vì có nhận đuợc tin cũng đã trễ rồi. Và trong lúc đó, mình đăng ký đi chơi với cơ quan vì muốn thoát khỏi tình trạng quá căng thẳng và thất vọng.  


Đi chơi toe tóet cười nói mà có vui gì


(còn nữa)

No comments:

Post a Comment