Thursday, January 31, 2008

Điềm gì đây?

Image


Mọi người nhìn cái hình này có thấy gì lạ hôn? Đừng buộc miệng nói là tui ăn gì mà một lần 6 cái trứng gà nhen, tội cho tui lắm. Nhìn kỹ lại đi. Thường thì mỗi lần ăn tui chiên có 3 trứng thôi hà. Chuyện lạ ở đây là 3 cái trứng ăn bữa nay đều là trứng ĐÔI.


Từ nhỏ tới lớn tui mới thấy trứng có 2 tròng đỏ lần đầu á. Trên mạng nó nói là xác suất trứng có 2 tròng đỏ là 1/1000. Gà đẻ trứng đôi đã hiếm, cả bầy đẻ trứng đôi chắc là xưa nay chả mấy khi. Mà tụi nó bảo là trứng đôi thường lớn hơn nhiều so với trứng thường. Vậy mà tui mua chục (12) trứng này là loại medium thôi đó (cho nó rẻ, có $2 hà), vậy mà cũng có trứng đôi.

Cái trứng đầu tiên trong cái hộp là trứng thường. 7 trứng kế tiếp là trứng đôi. Hai bữa trước tui đập ra cái trứng đôi, cũng lấy làm lạ nhưng thôi, nghĩ là người sinh đôi được thì gà cũng vậy. Ai dè bữa sau cũng một trứng đôi, rồi bữa sau 2 trứng. Làm tui hí hửng quá chừng, khoe um sùm với bà chủ nhà. Bả khoái quá, nói để cuối tuần này tao ra chợ chỗ mày mua trứng thử coi có hên vậy hông. Hic, đồ hiếm vậy tui đập ra chiên ăn hết rồi (vì cứ nghĩ trứng kế tiếp sẽ là trứng thường), chứ phải nghĩ ra ngay từ đầu để lại thì chắc lập được kỷ lục Guiness quá, trời ơi sao mà mình ngu thế hả trời). Còn lại 4 trứng nữa chả biết thế nào. Mà sao lấy đèn pin rọi vô chả thấy gì hết trơn, vậy sao hồi đó bố mẹ mình soi là biết trứng có cồ hay không hay vậy ta?!

Ai biết cái này là điềm lành hay dữ hôn? Phải chi ở Việt Nam tui kêu mấy người quen ở xóm tui bàn đề, rồi đi đánh, dám trúng đậm dư ăn Tết à nhe. Mà thôi, mọi người ai biết cứ bàn số đề đi, tui mua vé số bên này cũng được mà. Trúng tui chia cho.

Saturday, January 26, 2008

Giấc mơ "lỡ giàu"

Cái hồi Noel đi Portland chơi mình có coi một cái TV show về mấy người sau một đêm thành triệu phú nhờ trúng số. Chu choa mẹ ơi, mấy người đó một phút lên tiên luôn. Có ông kia ổng trúng bốn hai triệu đô, cái nhà ổng như lâu đài ấy. Ổng mua đồ trang trí trong nhà tính toàn mấy chục tới mấy trăm ngàn đô thôi. Cái bọn làm show đó nó dã man lắm, nó kêu ổng khoe của từng li từng tí, từ cái dao đồ chơi cho tới cái bồn cầu nhà ổng. Má ơi, bữa đó mình cứ ngồi cộng giá của mấy thứ trong nhà ổng lại coi ổng xài hết bao nhiêu tiền rồi. Cộng một hồi cho tới khi ổng khoe 24 chiếc xe của ổng thì mình bó tay, hết xuể.

Rồi còn nhiều trưồng hợp lắm, có bà kia trúng những 91 triệu mà trông bả không có se sua như ông nọ. Nhà cửa quần áo gì cũng thấy xấu hơn. Còn mấy người trúng 1, 2 triệu thì thôi hổng kể, vì có nhiêu đâu . Mua cái nhà xong là hết ráo trọi. (Bên này nó dã man lắm, nó chia tiền trúng ra rồi trả rả rích trong 26 năm lận, nếu múôn lãnh hết tiền thưởng 1 lần thôi thì chỉ còn có khoảng 1 nửa thôi hà. Rồi tiền thuế tính ra cũng cỡ 50%, thành ra trúng mà lãnh 1 cục thì giải còn có một phần tư chứ mấy). Mà sao lạ lắm, mấy người trúng số đó trứơc đó toàn là nghèo xơ xác không hà. Có người là dân vô gia cư, cái ông 42 triệu đô từng đi tù, còn cái bà 91 triệu thì làm lao công. Đùng một cái …

Thế là mình nung nấu ước mơ tự nhiên ngủ một đêm sáng ra mình cũng trở thành triệu phú giống mấy người đó. Mà muốn vậy thì chỉ mỗi cách mua vé số chứ có đi làm ở xứ này thì mãn đời cũng hổng có được trăm ngàn dư nữa chứ nói gì tới tiền triệu. Mà từ lúc nung nấu ước mơ “lỡ giàu” thì đi âu mình cũng liếc kiếm chỗ bán vé số hết.. Ngày hôm sau đi chơi về ghé ngang chỗ siêu thị uống cà phê là thấy máy bán vé số rồi. Mình ti toe lại săm soi coi làm sao mà hổng biết mua cách nào hết. Tới nỗi cái chú kia đưa mình 5 đô kêu mua dùm ổng mà mình phải bấm 5 lần, mỗi lần nó cho ra 1 vé, thay vì có thể chỉ in 1 vé có 5 dãy số. Cái thằng nhóc 12 tuổi đi cùng nó còn biết cách mua hàng loạt mà mình thì không. Nhục chưa!

Mà ngộ nha, kề từ đó đi đâu mình cũng thấy cái bảng Lottery đập chan chát vô mắt hết á. Đi siêu thị mua đồ ăn cũng thấy, ngang qua khu mua sắm là thấy, đi nhà hàng cũng thấy. Chữ nó đỏ lòm, nhìn là thấy liền, nhưng chắc trước đó cái khao khát “lỡ giàu” trong mình chưa được khơi thông, cho tới khi mình tình cờ coi cái chương trình truyền hình đó. (Nói nào ngay cũng là trời xui đất khiến, mình đi chơi tới nhà có truyền hình cáp, chứ ở nhà là chả bao giờ coi, vì có TV đâu mà coi.) Vậy là mình nung nấu ý chí khi về nhà phải mua vé số cho bằng được. Liếc ngang liếc dọc một hồi thì cũng thấy có chỗ bán vé số trên đường từ nhà tới trường. Vậy mà loay hoay cũng phải đâu hai tuần trước mình mới bước vô đó để mua.

Trước khi vào mua thì mình rang nhớ lại mấy người trúng đã chia sẻ bí quyết làm sao họ chọn số mà sau đó trúng. Có ông thì chờ cho giải độc đắc lên tới 10 triệu mới mua. Ông thì lần xổ nào cũng mua đều đặn bền bỉ chống Mỹ cứu nước, ông thì bữa kia trời mưa hông về nhà được vô đụt mưa ở tiệm có bán vé số. Có người thì chọn một dãy số rồi cứ mua hoài, có người thì mỗi lần chọn một dãy khác nhau tùy theo cảm hứng bữa đó. Có bà thì mở mắt thao láo nhìn vào hư vô rồi tự nhiên thấy mấy con số bay lờn vờn trước mặt (chắc mắt bả có ruồi quá, mắt mình cũng vậy á, nhình trân trân một tí là thấy ruồi bay thành đàn luôn). Cái bà kia mới thiệt là vô địch. Bả chọn số đầu là ngày sinh của con gái bả, cái số thứ hai là tháng mà chồng bả chết, số thứ ba là ngày bả đóng tiền điện, số thứ tư là tuổi của bả, số thứ năm là hai số cuối của số nhà, còn số mega (là cái số quan trọng nhất) là ngày mà con của thằng hàng xóm của bà sui của ông thầy giáo của cháu nội của bả tốt nghiệp mẫu giáo. Đố ai mà học được kinh nghiệm mua số trúng á. Mà làm quái gì có bí quyết khỉ gì (nếu không thiên hạ thành triệu phú ráo trọi). Tới giờ "lỡ giàu" thì giàu thôi. Tóm lại là cuối cùng để đỡ rắc rối thì mình cứ cho máy nó tự chọn ngẫu nhiên dùm là xong!

Bữa đó mình còn có đúng 1 tờ 5 đô trong người, thế là móc ra mua luôn. Chọn mua 1 vé (5 số + 1 số mega) dò 5 lần. Cách chơi là như vầy: Chọn 5 số thường ttrong khoảng 1-56 và 1 số mega từ 1-48. Nếu trúng hết 6 số thì coi như độc đắc. Còn hổng ai trúng 6 số hết thì giải thưởng nó chồng tiếp lên cho lần xổ sau. Có quyền mua nhiều số khác nhau cho một lần xổ . Và cũng có quyền mua cùng một dãy số cho nhiều lần xổ, khỏi phải đi lại mua nhiều lần mất công. Tuần nó xổ 2 lần tối thư ba và thứ sáu, nên nếu mà có mua đều đặn thì tháng mất 8 đô.

Rồi cái mình về nhà quay qua quay lại quăng nó vô hộc tủ ở nhà khi dọn quần áo giặt rồi quên luôn. Cho tới bữa nay sực nhớ ra lấy ra dò. Mở lên thấy cái số tiền độc đắc nó lên tới bảy mấy triệu là biết mình hổng trúng độc đắc rồi . Hic, nhưng mà dò thì thấy mình trúng được 3 con số thường đợt xổ ngày hôm qua. Dòm danh sách thưởng thì thấy được 7 đô. Hé hé, vậy là gỡ vốn được rồi.

Dò tiếp mấy ngày trước thì thấy lạ lắm nhen, sao mà hai đợt xổ trước mình đều khớp được 2 số thường, còn cái số mega của mình nó cũng nằm trong dãy thường luôn mới buồn chứ (nhưng mà vậy là hổng có giải nào). Suy ra là trong lần xổ cuối cùng vào tối mai mình sẽ có cơ trúng nhiều số hơn. Hé hé.

Image Image Image

Công nhận vui dã man. Từ nhỏ tới lớn mình hổng có may mắn gì trong mấy cái vụ bốc thăm trúng thưởng hết á, nói chi tới vé số. Có lần có cái công ty kia vô khoa quảng cáo cơ hội việc làm sau đó bốc thăm tặng quà. Bữa đó có chưa tới hai chục sinh viên mà có tới 15 phần quà, vậy mà mình chả được kêu tên lần nào. Cái thằng bạn mình nó được bốc trúng ba lần luôn mới sỉ nhục mình chứ. Xác xuất cao là vậy mà mình còn hụt thì mong gì. Bây giờ có vẻ vận hên trong chuyện vé số tới rồi cũng nên. Vậy là mình hoàn toàn có quyền nghĩ tới chuyện một sáng đẹp trời nào đó (mà xấu trời cực kỳ cũng được, ai thèm quan tâm) mình sẽ “lỡ giàu”. Lúc đó mình có chảnh choẹ như cái ông 42 triệu kia hông ta ?

Lâu không ăn ngoài, vì ...

Vì bây giờ hai cái ngăn đá trong tủ lạnh của mình toàn đồ linh tinh thôi. (Trong lúc mình tung tăng đi chơi Noel thì ở nhà hai ông bà hì hụi lau chùi dọn dẹp cái tủ lạnh, thấy mình nhét đồ chật cứng nên đã nhường cho mình thêm một ngăn nữa. Vậy mà giờ vẫn chật là sao?!) Do có nhiều thứ để ăn nên mỗi ngày lại nấu một thứ tào lao. Mà dạo này mình nấu nhanh vô địch luôn, chả khi nào quá 15 phút hết. Ăn còn nhanh hơn, tối đa 5 phút.
Cá trê mắm gừng nè

Image

Bánh canh ăn mừng thi đậu hôm qua nè. Ta nói một tô thì ăn không no mà hai tô thì mang tiếng ăn nhiều. Khổ vậy á.
Image
Cút rô ti nè. Làm xong ham ăn quá nên quên chụp hình sản phẩm.
Image

Bánh ướt ăn với chả quế mình làm từ 4 tháng trước nè.
Image
Cá thu sốt cà với canh măng giò heo nè.
Image
Đồ độc nè: Lòng heo mắm tôm

Image

Đậu hũ mắm tôm

Image

Cái này là để cuốn sách cho nó đẹp thôi, chứ sách thì để mua tặng cho hai ông bà chủ nhà. Mình ăn uống là cực kỳ chuẩn rồi, cần gì sách.

Image


Friday, January 25, 2008

Và kết quả là...

CONGRATULATIONS!
We are pleased to inform you that you have successfully passed the Engineer-in-Training examination. This letter will serve as temporary evidence that you now hold a valid Engineer-in-Training certificate. Bla bla bla.... (làm biếng gõ quá).

Hé hé, vậy là hồi mấy tháng trước mình không có tự tin thái quá. Mà sao tụi nó thông báo là bọn Board for Proffessional Engineers của bang Cali phải họp để thông qua kết quả, sau đó thì mới gửi kết quả đi, dự kiến là ngày 28 lận. Mình đâu có chờ cái thư này đến trong tuần này đâu. Cứ nghĩ sớm nhất cũng chiều ngày 28 mới tới (vì mình ở sát thủ đô bang Cali đó à nhen, thư mới đi nhanh vậy). Chắc là mình thuộc diện đặc biệt, đậu cao, điểm trội hơn hẳn tụi còn lại cho nên kết quả của mình không cần cái Board đó thông qua quá (Yahoo có cái icon lựu đạn nổ mà giờ kiếm hổng thấy ta ).

Mà sao thằng Carlos nó không thấy gọi gì cho mình vậy kìa. Hic, vái trời nó đừng có bề gì nha. Nó mong đợi kết quả pass cái kỳ thi này lắm đó. Mà hôm nay nó không nhận được thư thì coi như phải chờ tới thứ hai. cho nó nè.

Tối nay ăn uống thịnh soạn tự sướng trước vậy.

P/S: Nhục thấy ớn. Pass cái exam dành cho bọn đại học mà cũng hú hét mừng rỡ. Phải nghĩ mình là ai chứ!

P/S 2: Nói đi thì phải nói lại, kiểu này chứng tỏ là đại học Việt Nam đào tạo không tới nỗi tệ lắm, vẫn bắt kịp chuẩn của Mỹ á. Bằng chứng là mình tốt nghiệp đại học Việt Nam cách đây xưa lơ xưa lắc mà vẫn còn đủ kiến thức để thi qua cái exam này. (trong chuyện này giáo duc Mỹ không có công nhiều lắm đâu à nhen, mình còn thậm chí không có ôn gì ở đây hết á).

P/S3: Mới vô lại trang web đó thì thấy là bọn nó đang bàn bạc chuyện miễn thi cái exam này cho những đứa có bằng PhD á. Quân dã man. Phản đối phản đối. Phải bắt tụi nó thi cho biết mùi chứ!

P/S4: Thằng Carlos nó rớt rồi. . Vậy là không được nó bao ăn rồi.

Gặp nhau cuối tuần

- Mày muốn làm gì vậy?

- Tao đang cân cái này để làm thí nghiệm.

- Mày muốn làm cái gì? Để làm gì?

- Tao muốn làm abc.

- Tao làm rồi. Tao làm đầy đủ hết mấy cái đó, có kết quả hết rồi.

- Tao cần mấy cái này, tao phải làm thôi. Nghiên cứu của tao không cần các kết quả quá chi tiết như của mày làm đâu.

- Nhưng mà cụ thể là mày định làm gì?

- Thì ABC.

- Nhưng tao đang làm mà. Tao sẽ làm hết (everything) mấy cái đó.

- Thế mày làm với công nghệ gì?

- À, tao làm với X và Y.

- Tao thì không đi sâu vào chi tiết bản chất của X và Y. Tao tìm cách giúp cho dân tình cân nhắc để lựa chọn công nghệ phù hợp với điều kiện của họ (về tiền và mức độ rủi ro chấp nhận).

- Là sao?

- Là iujhfweqifhofjpo. (mất hết 10 phút về kinh tế). Tóm lại là tiền nào của đó. Tiền ít thì chịu rủi ro nhiều.

- Làm sao mày tính được rủi ro?

- Thì định tính thôi. Nếu mày sử dụng cách 1 để chọn và thiết kế hệ thống xử lý, thì mày sẽ được mức an toàn ngần này. Chọn cách 2 thì mức khác, cách 3, 4 thì khác.

- Có ai xài cách 1, 2 đâu.

- Có. Bọn công ty bán mấy cái chất xử lý đó nó vẫn xúi dân sử dụng kiểu đó mà.

- Cách 3 là tốt nhất. Ai cũng biết.

- Ừ, thì vậy. Mà nó vẫn chưa hoàn toàn. Với lại nó mắc.

- Nhưng mà mấy công ty tư vấn vẫn xài hà rầm.

- Ừ, nhưng mà dân nghèo nó không có tiền để chọn cái đó đâu.

- Mà mấy cái so sánh mày tính làm nhóm ở AZ làm rồi.

- Ừ, nhưng nó chỉ so sánh 3 và 4. Tao muốn làm hết.

- Nhưng để làm gì?

- … (lại lặp lại một vòng kinh tế cho người nghèo.)

- Nhưng chỉ có 3 là tốt thôi. 3 là hoàn hảo rồi. Có tiền để xây hệ thống mà không có tiền để test trước à?

- Nói như mày thì xài 4 quách cho rồi. Xài 3 làm gì. 4 là chắc cú 100%.

- Thì nó lâu, với mắc.

- Thì 3 cũng mắc với lâu so với 1 và 2.

- Nhưng mà 3 cho kết quả tốt.

- … (lại vòng về cân bằng giữa chất lượng và giá)

- Nhưng mà như vậy thì mày đánh giá 1,2,3,4 cho Y à?

- Không, có thể tao sẽ đề nghị dùng 1 để cách chọn một vài chất trong số STUVXY. Rồi sẽ dùng 2, 3, 4 để đánh giá tiếp mấy chất đó.

- Nhưng mà ai cũng biết X và Y tốt nhất rồi.

- Ừ, nhưng mà không phải thằng cha con mẹ nào cũng biết. Bọn dân đen càng không. Phải có cái cách cụ thể chỉ cho nó chúng thấy.

- Trong tưong lai chỉ còn có X và Y thôi. Hai cái đó tốt nhất

- (lại giảng kinh tế thị trường).

- Nhưng mà tao đang làm nghiên cứu X với Y. Làm mọi thứ (everything).

- Thì mày cứ làm. Mày làm chuyên sâu vô còn tao đánh giá rộng mà.

- Nhưng mà sẽ có lúc mày với tao làm chung một thí nghiệm. Cái đó thì không tốt.

- À, nếu mày làm rồi, tao cần thì tao áp dụng kết quả của mày. Ai làm lại làm gì. Còn mày chưa công bố thì tao tự làm thôi.

- Nhưng mà kết quả của tao với mày khác nhau thì sao?

- Thì khi đó phải soát lại coi ai làm sai thôi.

- Nhưng cách làm thí nghiệm khác thì sao?

- Thế thì có phải cùng một thí nghiệm quái đâu mà bắt giống.


- Nhưng tao với mày xài tiền của chung một quỹ, mà làm cùng một thứ vậy là không tốt.

- Là sao?

- Là nên làm hai thứ khác nhau.

- Tao thấy có nhiều thứ để làm mà. Có gì mà lo.

- Tao không thấy như vậy. Tao với mày cùng khoa, xài cùng nguồn tiền mà làm về cùng một thứ là không được.

- {Bắt đầu nóng. Biết nó muốn gì rồi} Nói như mày thì khoa mình làm làm gì. Bọn ở AZ nó làm chán chê ra rồi đó.

- Tao thấy không ổn.

- Tao thấy chả có vấn đề gì. Ít ra tao ở đây, mày ở đây. Mày làm gì tao biết, tao làm gì mày biết (với điều kiện là chịu chia sẻ thông tin). Như vậy sẽ dễ tránh đường nhau. Chứ còn bọn ở AZ nó đang làm gì mày có biết đâu.

- Nhưng mà xài chung nguồn tiền.

- Mày lo gì tiền. Tao với mày xài tiền của một quỹ thì về bản chất khác gì trường này với bọn ở AZ xài cùng tiền của nước Mỹ để nghiên cứu cùng một thứ.

- Nhưng mà mày có cảm thấy khó chịu khi tao đem kết quả trình giáo sư không.

- Mắc mớ gì. Mày làm thì mày trình. Mày làm rồi tao khỏi làm chứ gì mà lo. Mày cần kết quả của tao thì cũng được thôi.

- Tao muốn kết quả tự tao làm kia.

- Thì trong trường hợp đó mày tự làm thôi. Tao biết sao được. Tao cũng chỉ xài kết quả mày đã publish thôi chứ chả xài cái chưa được công bố đâu. Làm sao tao ghi nguồn được.

- Nhưng mà cái mày định làm người ta đã làm rồi. Với lại tao đang làm với X,Y.

- Thì tao đã nói rồi. Tao không chỉ làm với X,Y. Bà J bảo là bọn cung cấp tiền chúng nó muốn đánh giá tổng quát.

- Bả thì biết gì. [ ồ men]

- Bả có thể không biết sâu xa về bản chất của quá trình xử lý, nhưng mà về nhu cầu xã hội với lại những điều cần nghiên cứu thì bả phải thừa kinh nghiệm.

- Bả không biết gì về quá trình xử lý này hết. Vậy mà bả có tiền. Mà sao bọn chính quyền đưa tiền cho bả chứ. Bả thậm chí không viết proposal nữa kìa.

- Mày đi hỏi bà ấy, tao biết đâu.{Chả lẽ nên đưa tiền cho thầy mày chắc?}

- Mày có nghĩ là nếu tao với mày làm hai thứ hoàn toàn không dính gì nhau thì có hơn không?


- Thì tao có muốn vầy đâu. Nhưng giờ thì làm sao? Mày muốn gì?

- Tao không biết, chỉ hỏi mày nghĩ thế nào thôi.

- Tao thấy bình thường. Nói chung khi làm nghiên cứu, nếu đã có người làm cái gì rồi thì mình phải cố tìm cái mới hơn thôi.

- Nhưng mà bọn AZ nó làm rồi.

- Thế nói vậy thì mày làm làm gì? Bọn nó cũng làm rồi.

- Tao chả hiểu sao bà J lại cứ ném tao với mày vào chung. Tao hỏi xung quanh rồi, ai cũng nói là kỳ hết. Ông T thầy tao cũng nói vậy.

- Ngay từ đầu tao đã thấy ổng với mày sợ chuyện làm đụng nhau rồi. Không biết mày làm ổng sợ hay ổng làm mày sợ. Nhưng sao lúc đó mày không nói với bà J.

- Thì tao có nói. Lúc đó bả nói mới đầu thì thấy thế, nhưng sau khi đi sâu vào vấn đề thì mỗi đứa sẽ tìm ra ngã rẽ riêng thôi.

- Thì tao cũng nghe bả nói vậy. Tao thấy cũng ok.

- Bả thì biết gì đâu (!?). Bả hổng biết gì về cái quá trình xử lý này hết.

- Nhưng bả biết bọn chi tiền cần mình làm gì. Và bọn dân đen cần gì.

- Tao không tin. Bả không biết gì ráo.

- Ừ, nếu mày nghĩ bả đi làm công ty, rồi làm giáo sư, làm nghiên cứu hai chục năm nay mà không có biết gì mấy cái vụ đó thì tuỳ mày.

- Nhưng mà sao lại để tao với mày làm chung một thứ.

- Sao mày không nói với bả ngay từ đầu.

- Tao cũng có email cho bả mà bả không có trả lời.

- Vậy giờ mày nói với tao thì có ích gì. Tóm lại là mày muốn gì?

- Tao chỉ hỏi mày nghĩ gì thôi.

- Mày lòng vòng là muốn tao rút không làm nữa chứ gì.

-

- Chuyện mày không muốn làm chung thì mày phải nói với bả ngay từ đầu. Giờ mày mới nói ra thì làm sao. Tao thì làm sao biết đó giờ mày nghĩ gì.

- Tao chả muốn gì hết. Chỉ hỏi mày vậy thôi. Mà mày làm với X,Y. Nhưng mà Y là của tao.

- Cái gì?

- À, tao đặt mua nó. Tao tốn nhiều công sức để đặt mua. Giờ mày lấy xài…

- Mày biết là tao phải chuẩn bị cái thí nghiệm cho bọn lớp 246 của bà J. Tao cần một ít Y để cho tụi nó làm. Sẵn còn dư tao test thử thôi.

- Ừ, thì tao biết. Nhưng…

- Tao nhìn thái độ mày là tao biết rồi. Mày nghĩ tao nhảy vô lợi dụng công sức của mày chứ gì.

- Ừmm, tao cảm thấy không thoải mái.

- Tao nói rồi. Tao đang chuẩn bị đặt mua hết các loại khác nữa. Chỉ vì đang có sẵn Y trong lab thì tao bắt đầu với nó trước thôi.

- Nhưng tao cũng làm với nó. Tao làm hết rồi. Có kết quả rồi. Tao sẽ làm mọi thứ (everything) với X và Y.

- … (lại vòng lại một vòng)

- Mà tao cảm thấy không thoải mái khi xài chung đồ với mày. Tao biết là làm chung một lĩnh vực, tiền mua đồ là của bà J. mà không xài chung thì cũng không được. Bà J. nói tao với mày xài chung.

- Bây giờ thì nói cho rõ đi. Những thứ gì tao với mày có thể xài chung? Không thì tao cần tao sẽ đặt mua cho tao thôi. Chả sao hết.

- Mày có thể xài chung đồ tao đặt mua. Nhưng phải có “quy tắc”.

- Thì dĩ nhiên là tao cần thì sẽ hỏi mày. {mịa, lỡ nó lấy cớ nó cần xài ngày này qua ngày khác thì chết}. Nhưng nếu tao thấy mày xài thường quá mà tao cần gấp thì tao sẽ mua riêng.

- Thế mày không cảm thấy khó chịu nếu tao làm thí nghiệm và trình kết quả ở buổi họp nhóm sao?

- Việc gì tao phải khó chịu.

- Thiệt hả? Tao thì khó chịu.

- Đó là chuyện của mày. Không nhất thiết tao phải suy nghĩ giống mày trong cùng một hoàn cảnh.

- Nhưng mà mày nghĩ thế nào. Nếu có 2 lĩnh vực hoàn toàn khác nhau với 2 lĩnh vực có thể chồng lên nhau, mày sẽ chọn làm lĩnh vực nào.

- Sao cũng được. Lụôn sẽ có cái để mà tìm hiểu thôi.

- Nhưng mày thích làm cái nào hơn?

- Cái 2 lĩnh vực tách biệt có vẻ an toàn hơn. À, ý mày muốn tao rút không làm cái này nữa chứ gì.

- Tao không có ý đó.

- Tao cũng chả hiểu là bây giờ mày muốn gì nữa.

- Tao chỉ hỏi mày vậy thôi.

- Tốt nhất là nếu mày sợ thì lần họp nhóm kế tiếp, có mặt ông T bà J., tao với mày trình bày hướng nghiên cứu cụ thể ra. Có chồng chéo lên thì sẽ bàn bạc phân chia giải quyết ngay tại đó.

- Ừ. Mà tao làm X,Y. Tất cả (everything).

- Tao cần thêm vài thông số về X,Y để hoàn thiện cái cách 3 cho tốt hơn. Chưa ai làm về cái đó.

- Nhưng mà 3 đã tốt rồi. AZ kết luận vậy.

- Tao biết, nhưng cũng chưa hoàn toàn. Tao chỉ muốn làm cái gì đó mới chưa có ai làm. Chứ không thì làm sao tao viết luận văn nếu chả có bất cứ cái gì mới về mặt khoa học.

- Nhưng nếu mày không làm cho nó tốt hơn thì sao?

- Thì kết luận là có làm vậy cũng chả ăn thua gì. Để một thằng ngu nào khác nó không làm cái đó nữa.

- Nhưng mà mày sẽ cũng làm mấy cái thí nghiệm tao muốn làm.

- Thì nếu mày chưa publish thì tao phải tự làm thôi. Chứ tao làm sao bây giờ.

- Sao mày không làm với SUVT gì đó đi.

- Thế mày thấy chất nào có hiệu quả xử lý tốt nhất?


- Thì X với Y.

- Thế giờ tao đi đánh giá công nghệ mà chừa hai cái đó ra thì còn ra cái thể thống gì nữa?!

- ....

(sắp loop lại nữa )

- {Mệt quá}. Có gì thì tuần tới gặp nhau rồi làm rõ hết luôn cho rồi. Thôi tao về. Trễ rồi

- Uh.

Hết hai tiếng rưỡi đồng hồ, từ 4h40 tới 7h10. Mịa, khô cả cổ. Chưa bao giờ nói tiếng Anh nhiều như thế này. May là thằng Nhật này tiếng Anh của nó tệ hơn mình, nên mình còn lấn lướt được nó, nó không lý luận gì lắt léo được, chứ không thì chả biết sự tình thế nào.

Chưa hết, về phòng lấy ba lô đi về thì phát hiện ra hôm nay thứ sáu, chuyến bus cuối xuất phát lúc 7h10. Trời thì mưa rả rích, bụng thì đói mà phải đi bộ về nhà. Cái dù mua ở cửa hàng 1 đôla thì gãy hết 1 gọng, cứ phập phù, gió thổi nhẹ một cái thôi là đã muốn cụp lại. Về nhà nháo nhào làm mì đậu kim chi tốc hành ăn xong rồi phải ngồi gõ lại vì chưa hết tức.

Mà sao mình chả nghĩ ra lúc đó nhỉ? Cái máy nghe nhạc mới mua có chức năng thu âm. Lúc đó mà nghĩ ra, bấm record thì giờ có phải đỡ mất thời gian hơn không.


Sunday, January 20, 2008

Imeem music

Công nhận cái này tiện phết. Chả cần upload gì cũng được, cứ lên search bài mình thích, add vô một cái playlist rồi lưu lại, xong rồi cứ vô account của mình mà nghe. Khoẻ re. Nhạc trên đó thì thôi đủ thứ hầm bà lằng. Muốn gì cũng có.




Demo bằng cái easy listening jazz của Michael Buble. Ca sĩ này có vài bản cover nghe tình cảm hơn cả mấy bản cũ.

À, nó chỉ cho nghe demo thôi. Nếu muốn nghe full thì click vô Launch standalone ở dưới.

Saturday, January 19, 2008

Nada sousou

Mu1ed9t trong nhu1eefng bu00e0i hu00e1t Nhu1eadt mu00e0 mu00ecnh thu00edch nghe. (Nu00f3i thiu1ec7t lu00e0 2 nu0103m u1edf Nhu1eadt mu00ecnh nghe chu01b0a tu1edbi 10 bu00e0i hu00e1t Nhu1eadt, nhu1ee5c ghu00ea chu01b0a!?)

Translation:

Mu1eaft lu1ec7 cho ngu01b0u1eddi

I whisper "thank you", as I leaf through this old photograph album,
to one who always cheered me on, within my heart
And should the memories of that smile I think of,
come rain or shine, fade away into the distance
They return in the days I search for a glimpse of your face, a stream of tears

Almost a habit now, I wish upon the very first star
Looking within the evening skies for you with all my heart
The memories of that smile I think of, in sorrow or joy
And if you can see me, from where you are
I'll live on, believing that someday we'll meet again

And should the memories of that smile I think of,
come rain or shine, fade away into the distance
In loneliness and yearning - my feelings for you, a stream of tears
If only we could meet, if only we could meet - my feelings for you, a stream of tears.

Friday, January 18, 2008

Mới mua cái này

Image

Sau một hồi nghe đi nghe lại 2 cái album của Michael Buble trên cái flashdrive 256 MB thì mình thấy cần phải mua một cái máy nghe nhạc tiện hơn. Không chỉ vì cái kia chỉ chứa được 2 album 192kbps mà còn vì nó xài pin AAA, cứ mỗi ngày một cục, nhiều khi đang nghe giữa chừng nó hết pin không có sẵn để thay, bất tiện lắm. Mà tiền pin cũng chả rẻ gì. Nhân tiện rình mò thấy chúng nó bán cái này khá rẻ, rồi mua thêm cái microSD card cũng khá rẻ nốt, thế là có cái máy nghe nhạc , coi video, xem hình 4Gb mà giá tính ra chỉ có chưa tới 50 đô. Chất lượng thì chả khác gì với Ipod với cả Zune Zen (đàn gì khảy tai trâu thì cũng thế cả thôi).

Wednesday, January 16, 2008

Cẩm nang dạy trẻ (minh họa)

Lần trước chỉ viết thế thôi, lần này có video minh hoạ hẳn hoi nhé. Nói chung nghèo là phải khổ thôi, biết làm sao được. Chính phủ đang lo đào tạo hai chục ngàn tiến sĩ (chả biết để làm cái con khỉ khô gì) chứ rảnh đâu lo mấy chuyện con nít ranh này. Thảm quá. Đi tù ngày 8 tiếng vầy thì lớn lên trách gì trẻ con nó không lì lợm hoặc thấy gì cũng sợ.


Sunday, January 13, 2008

Anh hùng xạ điêu 2007

Chỉ cần coi trailer là đã thấy cái phim này diễn viên hư gần hết, trừ thằng Dương Khang với Mục Nịêm Từ và Dương Thiết Tâm với Bao Tích Nhược (nhà họ Dương này có phúc nhỉ). Dàn diễn viên phụ nhìn cứ như ăn mày cả lũ. Chả hiểu bọn này nghĩ gì mà làm lại cái phim này gấp thế. Cái phim năm 2002 mặc dù diễn viên chính cũng có khuyết điểm nhưng dàn phụ thì tuyệt vời, vai nào ra vai đó. Với lại dàn dựng cảnh trí, đánh nhau hoành tráng nên cũng bù lại. Cho dù cái vai Dương Khang của thằng Châu Kiệt nhìn cứ như một thằng mặt choắt, đen thui; còn cái cô Hoàng Dung- Châu Tấn có giọng khàn như vịt đực, và miệng cười móm xọm đi nữa thì vẫn còn chấp nhận được. Cái phiên bản 2007 này nhìn vô mà thấy thằng Quách Tĩnh ở đâu thì chết liền á.

Bản 2007





Bu1ea3n 2002

Saturday, January 12, 2008

Sự kiện

Bố vừa mới báo cho mình là cây lan mà mình đem về "hồi đó" "lại" nở hoa.

Image


"Hồi đó" tức là năm mình mới vào đại học, lúc đó anh Nghĩa cho mình một chậu lan chỉ có một nhánh bé tí. Mình thì lúc đó chưa tới tuổi để thích chim hoa cá cảnh, chỉ xin về cho bố mà thôi. Vì cái cây nó vốn đã còi, về nhà mình chả có ai biết chăm sóc nên nó chả khá hơn là mấy. Cái giống lan này may là khá dẻo dai vậy mà cũng không lớn được mấy. Hồi xưa mỗi ngày mình ra sân súc miệng thì mình ngậm một ngụm nước, phun cho nó ướt từ đầu đến cuối. Chắc vì lúc đó chưa đánh răng nên cái cây nó chịu hổng nổi nước nhiều chất tươi thế
, nó cứ phập phù cả năm mới ra được cái lá. Vậy mà có lần nó bị bệnh, đầy đốm đen trên lá, mình chả biết xử lý thế nào, vác kéo ra tỉa toàn bộ mấy cái chỗ bị đen. Do tổng diện tích lá không có nhiều nên mình cũng chẳng có dám cắt nguyên khúc lá bỏ mà chỉ tỉa vòng quanh mấy cái nốt đen, thành ra sau đó nhìn cái cây lan buồn cười không tả.

Cứ vậy mà cái cây lan nó lay lắt sống. Mỗi ngày chỉ có mấy ngụm nước phun từ mồm. Không phân không thuốc. Vậy mà cách đây 3 năm nó cũng nở một lần. Lần đó mình thấy cái vòi hoa nhú ra từ nách lá, mình gào lên, cả nhà còn không tin, tưởng là cái rễ mới, vì cây lan còi vậy hy vọng gì mà có bông. Cuối cùng thì nó cũng trổ được một vòi hoa ngắn củn chừng 20 bông con. Vậy là mừng rồi. Cả nhà xúm lại ngắm rồi hít hà khen đẹp khen thơm cả ngày. Mà cái bông này màu đẹp thiệt, mùi thì khỏi nói rồi, có mấy cái bông nhỏ xíu mà thơm lừng luôn. Nhưng chỉ được có một ngày, hôm sau thấy nó rủ héo queo. Hoá ra bố mình lấy phân NPK loại dùng cho cây trồng phun trực tiếp lên cái giò lan cho nó giữ bông được lâu. Vậy là xong một lần trổ hoa. Mình đã hăm he chờ nó héo khô hái đem chế thuốc trường sinh bất lão mà gặp vậy thì mình gào thét ầm ĩ, nhưng mà làm sao cứu chữa gì được.

Trước khi qua đây mình có mua cho bố một mớ phân bón dùng cho lan, nhưng chả biết bố ở nhà phun xịt thế nào, chỉ lo là bố lại muốn rút ngắn giai đoạn, phun quá liều mấy cây lan nó lại quéo hết lá thì toi. May mà lâu nay không nghe báo cáo chuyện gì nghiêm trọng, chỉ có bảo là phun hết phân rồi không ai mua mới. Phúc cho mấy cái cây, chúng nó vẫn còn sống . Thôi cứ chịu khó sống theo kiểu "tự nhiên" vậy cho nó an toàn.

Vậy là sau 3 năm cây ngoc điểm nó mới nở thêm lần nữa. Lần này nghe bố nói thì có vẻ cái vòi hoa nó dài hơn lần trước.
Cái giống ngọc điểm tai trâu này là loại dễ trồng, dễ cho hoa nhất trong mấy cái loại lan. Người ta trồng ngọc điểm năm nào cũng cho hoa, một giò cho những mấy vòi hoa, mỗi vòi dài cả mấy tấc; còn nhà mình chờ mấy năm mới có được một nhúm bông ngắn tủn! Mà kệ, cái gì của mình cũng quý hết! Mấy cái bông conventional của bọn nhà vườn làm sao bằng bông organic của nhà mình .

Hôm qua nghe bố báo tin, mừng quá hỏi han linh tinh rồi quên mất, không dặn bố là đừng phun bất cứ cái thuốc gì cho cây, khéo nó lại héo rũ như lần trước thì khổ. Lúc nhớ ra thì điện thoại hết tiền, không gọi được nữa. Chắc hôm nay phải nạp thêm tiền gọi về nữa thôi, bố chắc chả nhớ cái vụ mấy năm trước đâu, với lại phải nhắc nhà giữ lại mấy cái bông khi nó rụng để phơi khô làm thuốc trị bá bịnh thay nhân sâm ngàn năm. Cái cây xác thối ở trường UCD của mình mười hai năm nở bông ba lần thì nhằm nhò gì với cây lan nhà mình, vậy mà chúng nó lăng xê ầm ĩ, lắp camera chơi webcast cho bà con trên thế giới chiêm ngưỡng luôn. Mình mà có ở nhà thì chắc cũng làm vậy á.

(Hình chôm của người khác, chứ nhà mình chả ai chịu chụp cho mình coi cái cây nó giờ thế nào)

Tuesday, January 8, 2008

Tham

Lâu lắm rồi mới ăn một cái burger bự dữ vậy. Bụng bây giờ căng cứng rồi. Chẳng qua là hôm qua đi xuyên qua chỗ Carl Jr để về lab thì gặp thằng Hải đang ngồi ăn sáng bằng nguyên cái $6 combo. Nó bảo là đang có khuýên mãi gì đó nên nếu đem một cái coupon (in tự do) đến thì sẽ được miễn phí cái phần khoai tây chiên và nước uống. Hôm nay mình hí hửng ra ăn. Tội nghiệp cái thằng cu đứng tính tiền, nó thấy mình chìa cái coupon ra thì méo xẹo mặt, than là khó quá. Rồi nó loay hoay bấm bấm thế nào đó mà số tiền mình phải trả còn ít hơn cả cái tiền cái bánh không. Mình thấy thế nhưng cũng không nói tiếng nào, mất công nó lại loay hoay nữa thì lại mất thời gian chứ chả phải tại mình tham. Mà cũng có hơn 20 cent chứ mấy, bõ bèn gì.

Cái $6 burger công nhận bự thiệt, ngồi ăn ngất ngư luôn mới hết được. Chắc phải tháng sau mới ăn burger lại được vì ngán quá mà (hình như nó còn khuyến mãi tới tận tháng sau). Từ sau dạo ăn cái 1 lb burger (do bọn bạn nó thách) đến giờ mình mới ăn lại cái burger to thế. Ăn xong thì cảm giác hối hận quá chừng. Sao mình ngu thế không biết, nhồi hết vào thì chỉ tổ nhọc xác mình thêm thôi chứ ích lợi gì. Có tiếc của gì đi nữa thì tiền cũng đã trả rồi mà.

Từ dạo nghỉ đông tới giờ mình đi chơi miết, ăn uống không có chừng mực tí nào, đâm ra cái bụng lại dầy lên thấy rõ. Kiểu này chả mấy chốc lại trở lại có bầu như xưa thôi. Chẳng lẽ cứ 6 tháng ăn thả phanh rồi 6 tháng ăn kiêng + tập thể dục để giảm cân sao trời?!


Sunday, January 6, 2008

VEF annual conference

Về ở nhà hai ngày lại xách túi đi. Lần này đi Irvine mình không đi lang thang một mình như hồi ở Houston được. Thêm chỗ khách sạn ở New Port còn cái trung tâm hội nghị nó ở ngay rìa của UC Irvine (mà hồi xưa suýt tí nữa là mình đi học ở đó rồi) cách hơn 10 phút chạy xe, bói mãi chả có cái bus nào, nên có muốn trốn đi cũng không được. Mỗi sáng xe chở cả đám tới chỗ, leo xuống, ăn sáng, vô phòng họp ngồi ngủ gục một lát rồi ăn trưa, lại vô ngủ gục rồi ăn tối. Ăn xong ra xe cho nó chở về khách sạn. Vô phòng bật ti vi các kênh xem Britney đi bệnh viện một lát thì ngủ quên (mình ngủ gục cả ngày vậy mà tối vẫn buồn ngủ, công nhận ngủ gục cũng vất vả phết). Cứ thế hết mấy ngày hội nghị.

Nói nào ngay mình cũng máu me đi chơi, cũng xúi giục, dụ dỗ các kiểu để bỏ hội nghị, mướn xe đi chơi nhưng mà chả có thằng nào quen nó chịu lái xe đi chơi hết. Thế mới thấy nhục cho cái thân không biết lái xe. Nhìn bọn khác chúng nó lái xe vèo vèo, bỏ đi chơi suốt mà thấy chán cho mình. Được cái an ủi là năm nay VEF chơi ác, phát tiền per diem vào đúng cái hôm mà số người tham gia ít nhất, thành ra cái đám đi chơi chúng nó đã mất tiền đi chơi thì chớ, còn mất thêm cái giftcard hai trăm đô. Cho đáng đời bọn biết lái xe .

Hội nghị năm nay lại một lần nữa phụ nữ làm lu mờ cánh đàn ông. Trong số mấy khách mời chỉ có mỗi bà Tôn Nữ Thị Ninh là nữ, nhưng vì có kinh nghiệm làm ngoại giao lâu năm nên phát biểu đâu ra đó, gọn ghẽ. Ông Nguyễn Chánh Khê thì bình thường, vì ổng điềm đạm, nhẹ nhàng (chắc là hiền, hèn chi đến giờ vẫn chưa từng có vợ) nói năng theo kiểu người làm khoa học. Nhân vật còn lại gây thất vọng nhất (cho những người khác, không phải cho mình vì mình đã cảnh giác với ông này từ lâu khi ổng tự quảng cáo ầm ĩ trên báo chí nước nhà) là Tiến sĩ Vũ Minh Khương, đại diện cho trí thức Việt ở nước ngoài. Mang danh là tiến sĩ Harvard (ngành Public policy, không phải kinh tế), giáo sư (thiệt chất là assistant professor) trường Đại học Quốc Gia Singapore nhưng tiếng Anh thì lập bà lập bập như gà mắc tóc, đã thế còn lên làm một bài motivation talk, mình nghe suýt tí nữa thì điên vì chả hiểu gì. Ngay cả 5 cái key word mình luận mãi mới ra thì nói gì tới nội dung. Còn trả lời câu hỏi thì thôi rồi, chán như (...) luôn. Cũng tội cho ổng, khoác cái áo rộng thùng thình lên mình làm chi để người ta nắm đâu giật cũng dễ bị té.

À, hội nghị còn một show nữa không kém phần hấp dẫn là phần quảng cáo của các trường đại học hàng đầu ở Việt Nam. Những người trình bày đa phần là hiệu trưởng, hiệu phó mấy trường đại học không hà. Sau vài trường suôn sẻ (vì người trình bày nói tiếng Anh khá dễ nghe, mà có thể cũng vì lúc đó mình đang ngủ gục) thì đến live show hài kịch. Mở đầu là ông hiệu trưởng trường Đại học Công nghiệp TpHCM, ổng chắc chỉ nói được có mỗi cái câu "Now I show you ... And this is...", rồi cứ thế chuyển hết từ cái hình này sang hình khác. Lúc đầu thì toàn là bản vẽ phối cảnh mấy cái cơ sở của trường ở khắp nước VN, nhìn hoành tráng lắm, cho đến lúc có mấy cái ảnh chụp thật chen vào thì ... thôi, không nói ra ai cũng biết mà. Bà con được một phen cười rúc rích, bác trình bày ở trên cũng cười hỉ hả hết sức vô tư. Mà lạ lắm nhé, ông đó ổng lại nhìn cái slide toàn tiếng Việt mà nói tiếng Anh, chứng tỏ ổng cũng phải biết từ tiếng Anh kha khá, vậy mà câu cú thì thôi rồi.

Sau đó thì có lẽ như rút kinh nghiệm và lượng sức, các bác sau nói toàn tiếng Việt cho nó chắc cú, lấy cớ là bài dài, nói tiếng Việt cho nó nhanh/ cho ấm lòng dân xa xứ (ặc ặc) ... Nhưng mà đừng nghĩ là nói tiếng Việt thì an toàn nhé. Ông hiệu phó đại học Sư phạm TpHCM lên cầm một xấp bài in sẵn, cắm đầu đọc. Chắc ổng không kiểm tra trứơc nên chả biết con thư ký của ổng nó soạn slide kiểu gì. Slide thì cứ như copy and paste từ cái website mậu dịch của trường, cứ một đoạn văn một slide, đầy nhóc chữ. Chưa hết, cái slide còn chứa toàn animation, chạy tự động hẳn hoi nhé. Thế là ổng cứ cắm đầu xuống giấy đọc, trên màn hình chữ cứ bay lượn thoải mái, nội dung chả ăn nhập gì nhau. May là chỉ có người Việt biết với nhau thôi vì đố cái đám Mỹ ngồi đó biết ổng đang đọc gì và trên slide nói gì. Ai cười cứ cười, ổng cứ cắm cúi đọc hết cái xấp giấy cầm theo rồi về chỗ ngồi. Công nhận quảng bá hình ảnh kiểu này hiệu quả phết.

Nói nào ngay mình cũng có tranh thủ lúc tụi nó đi đá banh đánh cầu lông, rủ mấy người ở Davis đi Little Sài Gòn cho nó biết với người ta. Dù sao cũng là dân nhà quê lên thủ đô mà, nên phải đi để còn về khoe với bọn khác chứ. Sau một hồi hỏi han tính toán giá cả, bốn người chất lên taxi đi, trả luôn tip hết 49 đồng (mình xúi chị Dung đưa luôn 50 mà chỉ lục mãi có 49 đồng, coi như ông lái xe ổng xui). Tưởng gì, hoá ra cái Little Sài Gòn nó có 1 khúc đường Bolsa chắc chừng 500 m. Thì cũng văn phòng, tiệm ăn, siêu thị của người Việt, thế thôi. Nói chung ai xa VN từ thời mấy chục năm trước hổng biết có thấy đỡ nhớ nhà gì không chứ mình chả thấy cái khỉ gì là có vẻ Sài Gòn ở đó hết. Cái thương xá Phước Lộc Thọ thì cũng na ná cái chợ An Đông, tất nhiên là không nhiều gian hàng bằng rồi, đi véo cái là hết. Thấy đồ Việt Nam thì cũng thèm, nhưng nghĩ đến cái party mấy tiếng nữa thì cả đám chỉ ăn mấy thứ linh tinh. Ba đứa (chị Dung về trước để thay áo váy trình diễn văn nghệ) xông vô làm chung ốc len xào dừa, ốc bươu hấp tía tô, ốc gạo, đu đủ bò khô mỗi thứ một dĩa nhỏ bằng cái dĩa để ly uống trà, và một cái hột vịt lộn. Nói nào ngay ăn cũng tạm được chứ không tới nỗi nào, thậm chí cái nước xào ốc len nó làm khá ngon nên mình húp hết luôn nước vì dĩa chỉ có cỡ mười mấy con ốc.

Ä‚n xong thì ngồi ngay đó tán phét chờ tá»›i giờ Ä‘i qua nhà hàng bên kia đường ăn tiệc. Mòn mỏi chờ đợi cuối cùng thì cÅ©ng được ăn. Hồi trÆ°á»›c nghe nói VEF sẽ tổ chức Gala dinner ở Long Phụng Lầu, có đứa nÃ
 o đó ở Los Angeles nó bảo là sang nhất Little Sài Gòn, mình cÅ©ng thấy ham hố. Đến nÆ¡i má»›i thấy oải, đồ ăn thì lai Tàu (trong khi dân Nam Ä‘ang có phong trào kháng Khá»±a), chắc cÅ©ng biết nấu dở nên lấy số lượng đặng bù chất. 8 món, món nào cÅ©ng bá»± chảng. Đã thế bàn mình chỉ có 7 người, nên còn dÆ° bạo hÆ¡n. Mà mình không có cốt cách quý phái phong lÆ°u tí nào nhé. Ä‚n súp vi cá thì thấy chả khác gì ăn miến dong (thì cÅ©ng sợi trong trong, sá»±t sá»±t). Ä‚n tôm hùm thì thấy toàn vỏ vá»›i chân, chỉ có tí thịt, dù nhìn cái dÄ©a tôm hùm choán hết ná»­a mặt bàn. Có khi nhà hàng nó moi bá»›t thịt cân ký bán lẻ còn cái vỏ nó nhúng bá»™t rồi Ä‘em chiên xào cho mình ăn cÅ©ng nên. Ä‚n xong tèm lem hết cả tay vá»›i miệng, chùi hết cả xấp khăn giấy mà chả biết mùi vị thật của con tôm hùm thế nào.
Sò điệp cũng bọc bột đem chiên, làm vậy cho thấy nó nhiều hơn hay sao ấy. Mà sao cái nhà hàng đó thích bọc bột thế không biết, làm mình ăn mà chả thấy cái đồ biển nó ngon ngọt ở chỗ nào hết. Gà thì nó làm theo kiểu vịt quay Bắc Kinh, nhưng cái tương thì hơi mặn. Còn cái món bò xào măng với lại mì xào xá xíu thì lúc phục vụ bưng cho bàn kế bên thì bàn bên này đã kêu ầm lên là không cần dọn ra đâu. Mà thiệt, cuối cùng mấy người sẽ ở lại tối chủ nhật xin hộp lấy đem về phòng dự trữ vì gần khách sạn chả có chỗ nào ăn. Cá hấp xì dầu thì có cho điểm rộng rãi lắm cũng chỉ bằng mình làm ở nhà, mà đến món đó thì cũng không ai ăn nổi nữa.

Nhưng sỉ nhục nhất là cái chỗ kia kìa của cái nhà hàng này. Một cái nhà hàng mang tiếng sang trọng ở ngay Little Sài Gòn, "thủ đô người Việt tị nạn" vậy mà cái toilet xập xệ cứ như là ở cái quán bia hơi ở Việt Nam. Nhưng mà vì hoàn cảnh nên mình phải vô đó ngồi mấy lần, nên không thể chấp nhận được (Nếu không ăn ốc len xào dừa trước đó thì chắc mình cũng không lấy làm bức xúc đến vậy). Lần đầu tiên ở nước ngoài mình thấy cái toilet xấu xí quá thể như vậy.

Chiều chủ nhật lúc ra sân bay thì thấy trái đất này nó nhỏ thiệt. Trên shuttle chỉ có hai người, hỏi ra thì biết thầy Dũng ở Cần Thơ cũng đi về Davis. Nói thêm tí nữa thì hồi trước ổng học ở Đại học Hokkaido. Có đứa nào đó hôm trước nói là cứ bốc đại hai người trên trái đất này, trong vòng người quen của người quen của người quen của người quen của người quen của người quen (tối đa 6 nấc người quen tất cả) thế nào hai người đó cũng có một người quen chung. Ví dụ như một thằng ở Alaska có anh họ xa 8 đời học ở Cali chung lớp với một thằng Pakistan có cha làm lao công cho đại sứ quán Trung Quốc mà thằng cha đại sứ trong thời gian công tác ở Việt Nam đi uống bia ôm chung chỗ với mình chẳng hạn. Giờ thấy đúng thiệt.

Trên máy bay ổng bị đau bụng dữ dội, làm mình cũng chả biết làm sao hết. Lúc đầu tưởng ổng hơi khó chịu vì bị mệt, ai dè lúc ổng nhờ xoa đầu, thấy trán ổng lạnh ngắt. Mà chắc là đau lắm nên ổng cứ gục gặc liên tục. Mà mình hồi đó giờ chả bịnh tật gì nên có biết mẹo nào để giúp ổng đâu, thành ra cứ ngồi trơ mắt mà ngó. Lát sau ổng nhờ mình bấm mạnh vào bả vai với con chuột ở tay. Lúc đầu mình tưởng có cái huyệt gì ở đó chứ, nên chỉ bấm nhẹ vừa phải. Ai dè ổng kêu bấm mạnh lên, hoá ra là để cho cái não thấy chỗ đó đau mà quên đi cái bụng. Kiểu này mình mới nghe lần đầu á. Thế nào cái cánh tay ổng cũng đầy dấu bầm cho coi. Mà ngồi trên máy bay xoa bóp thì không dễ tí nào, mỏi tay muốn chết luôn.

Về tới sân bay thì được đi ké xe rước ổng về Davis, nên cũng đỡ ngồi bus một tiếng. Cái bà đón bả cho biết là mưa bão mấy bữa nay làm Davis bị mất điện, mới vừa khôi phục lại hết hơn một tiếng trước đó. Mình hí hửng về nhà đặng hỏi coi hai ông bà ở nhà làm sao qua được hai ngày không có điện. Ai dè bả toe toét cười, chả có gì nghiêm trọng hết vì nhà bả chỉ mất điện có mấy tiếng hà. Hai ông bà di tản qua đó ở, mới về trước mình có 1 tiếng. Dù sao ổng cũng có dịp moi mấy cái đèn dầu, radio, lương khô ra bày lung tung trong bếp (cho đẹp thôi chứ có cần đâu).

À quên, chuyện hay ho nhất thì lại không nhớ để nói ngay từ lúc đầu. Trong lúc ngồi ăn ốc tán phét ở Phước Lộc Thọ mình thấy Jennifer Phạm ôm cái bụng bầu lặc lè đi dạo chợ. Nhìn vậy là biết thế nào cũng sinh con sớm nhưng đủ ngày thôi (hèn chi trên mạng chúng nó đồn là Quang Dũng cưới theo toa bác sĩ). Cả chuyến đi có mỗi cái "sự kiện" vừa ăn hàng vừa tán phét chuyện ngôi sao đó làm cho mình cảm thấy giống ở Việt Nam thôi .