Thursday, October 12, 2006

Nước Mỹ xa xăm (2)

Chiều tối thứ bảy, đi về đến nhà, đặt balô xuống sàn là vội vã check mail. Trong số mail mới, có một cái dài ngoằng nhưng chỉ mới lướt qua chữ congratulation là mình đã không còn bình tĩnh. Hôm đó là ngày 11, chỉ còn 4 ngày nữa là hết hạn nộp đơn process B cho V. . Thời gian ở Mỹ chênh ở Việt Nam hơn 12 tiếng, như vậy thực chất mình chỉ còn có 2 ngày để làm application và liên lạc với bên trường nhờ họ xác nhận tình trạng của mình với V.. Mà trong hai ngày đó lại phải tò tò theo hai ông thầy người Đức của T.D. đi chuẩn bị cho cái workshop. Hai ngày chờ đợi thắc thỏm, chả thấy bên trường hồi âm, (dù cho có nhận lời giúp hay không thì cũng phải nói một câu chứ!), lại tuyệt vọng vì coi như không thể nào xin được V., vì trong tay mình chỉ có mỗi cái email thong báo hết sức ngắn gọn (điều kiện kèm theo thì dài ngoằn). Cuối ngày 14, sau khi đã gửi thêm một cái email khác với giọng điệu van lơn xin xỏ thảm sầu nhưng vẫn không thấy gì, đành phải nhờ người chuyển bộ hồ sơ hết sức sơ sài đó đi gấp. Không còn cách nào khác. Mà làm sao có thể trông chờ gì từ một cái bộ hồ sơ như thế. Lại buồn.


Do V. không có lịch rõ ràng cho process B,  mình cũng chẳng trông chờ từng ngày, cứ nghĩ chắc phải còn lâu lắm mới có kết quả. Thứ hai tuần kế tiếp, đang họp thì điện thoại reo. Số lạ hoắc, đâu như ngoài Hà Nội. Cứ tưởng có người nhầm số, nhưng không phải. Người gọi giới thiệu là từ văn phòng của V. Nghe đến đó mình lạnh toát sống lưng, cứ nghĩ chắc là họ gọi để đòi giấy báo chính thức, mà … Sau 1 giây điếng người, mình cũng lấy lại được bình tĩnh. Kệ, ra sao thì ra, đến nước này rồi thì coi như xong. Nhưng may quá, người của V gọi để hẹn phỏng vấn vào thứ sáu. Bàng hoàng, sung sướng, mình lắp bắp cám ơn rồi suốt buổi họp lẫn nguyên buổi chiều cứ cười toe toét như một thằng dở hơi. Lúc đó chỉ có Q. ngồi kế mình là biết chuyện gì. Những người khác không biết có thấy mình không bình thường hay không nữa.


Hầu như những ngày kế tiếp mình (và cả nhà mình nữa) ở trong trạng thái vừa hưng phấn vừa lo âu. Mà lo hơn cả không phải là mình mà là mẹ. Một hôm, sang dậy thấy mặt mệt mỏi, mẹ bảo không ngủ được vì sợ người ta hỏi con mình không biết trả lời. Trời ơi là trời.


Rồi ngày phỏng vấn cũng tới.


 

No comments:

Post a Comment