Friday, September 24, 2010

Mạnh Tông về trời

Mạnh Tông về trời
Cháu tôi đã chết. Tôi chỉ bế nó đúng một lần chưa đầy năm phút ngủi. Và giờ sẽ chẳng bao giờ còn có thể.
Anh Ba Tre của tôi lấy vợ (nói cho sang thế thôi) khi đã gần 50. (Anh là con của cậu tôi, nhưng chắc chỉ nhỏ hơn mẹ tôi chưa đầy chục tuổi.) Tuổi anh lúc đó còn lớn hơn cả cha mẹ vợ thì phải. Vợ anh lúc đó chưa 20. Mấy chuyện này mãi đến sau này khi về Việt Nam thăm nhà sau 2 năm tôi mới biết, khi anh em dòng họ ngồi nói chuyện chơi, bảo đùa anh còn hơn cả đại gia. Nhưng anh không hề là đại gia, nhà tôi không hế giàu có. Ngược lại là đàng khác. Anh bị tật cả chân lẫn tay sau một trận bom từ bé. Cho đến khi 50 tuổi, anh chỉ quẩn quanh ở nhà chưa từng đi làm ở đâu, nếu không tính 2 năm lên nhà tôi phụ trông cái hàng tạp hóa lúc bố mẹ tôi chưa về hưu. Đã thế, anh lại thích uống rựợu. Mà ở nhà quê trong hoàn cảnh đó nếu uống rượu cũng là điều dễ hiểu.
Vậy thì sao anh lấy được vợ còn trẻ như thế? Đơn giản là con bé kia cũng bị tâm thần. Nhẹ hay nặng tôi không rõ vì chưa gặp bao giờ. Chị họ tôi giới thiệu cho mối này. Anh tôi thì miễn có vợ là đồng ý, còn đòi hỏi gì. Còn bên nhà kia thì tôi đóan là thôi tống khứ nó đi cho xong. Mãi sau tôi mới biết, con bé đó đã từng có chồng và có một đứa con trước đó rồi.
Thôi thì cũng được, ngừơi nhà mình thì cũng có cao sang gì. Nghe đâu ở nhà cậu tôi (thiệt ra là ở cái chòi cất gần sát nhà cậu) nó chả làm gì mà còn ăn cắp vặt, ăn vụng. Anh tôi thì sợ nó một phép, thế mới vui. Nhưng cũng chưa được ba tháng, con bé đó bỏ về nhà mẹ đẻ.
Bẵng đi hơn nửa năm tôi nghe mẹ bảo là đi đón con Ba Tre về. Thì ra là khi bỏ về con bé đó đã có bầu. Rồi nó sinh ra một thằng bé. Bà ngoại và mẹ nó định đem đi cho người ta. May mà có ông dượng của con bé đó can ngăn, rồi báo cho chị họ của tôi,người đã làm mai, để nhà tôi lên rước về.
Ngày đi rước thằng cu cả nhà thuê chiếc xe 14 chỗ hẳn hoi, đi đông lắm. Ai cũng vui cho anh tôi, dù sao đi nữa cũng có đứa con hủ hỉ lúc tuổi già. Nó và cha nó lại sống trong cái nhà lá mà ba mẹ nó ở ngày xưa. Ăn uống thì sang nhà cậu tôi, có gì ăn nấy. Gần như cả họ ai cũng có góp phần lo mua sữa cho nó. Chứ ba nó thì làm gì có tiền, cả rượu nhiều khi còn uống chực nữa mà. Đói rách thì không, có điều chẳng ai bế, chẳng ai chăm bẵm nó từng chút như những đứa trẻ khác. Con mồ côi mẹ mà, biết làm sao. Chưa kể là ba nó đã tàn tật lại hay say xỉn. Mà nó như cũng biết than phận, chả khóc lóc, bệnh tật bao giờ. Nó im lặng, ánh mắt thì lúc nào cũng buồn man mác.
Cứ như thế mà nó lớn. Tới hôm qua tính ra nó cũng hơn ba tuổi. Mẹ tôi tính khi nó đi học thì rước lên ở nhà tôi, cho nó tiện học hành. Ai cũng mong sau này nó trưởng thành, lo cho cha nó. Bởi vậy nó mới được đặt tên là Mạnh Tông với hy vọng nó cũng có hiếu như người.
Nhưng giờ thì không còn gì nữa. Nó té ao chết đuối chiều hôm qua. Có thể nó tự đi một mình qua nhà ông nội nó cách có mấy chục thước trong lúc cha nó đang ngủ. Không ai biết chuyện gì đã thật sự xảy ra với nó. Chỉ biết là nó không còn.
Nếu có kiếp sau, chú tin rằng con sẽ sinh ra trong một gia đình đầm ấm, hạnh phúc. Kiếp này dù ngắn ngủi nhưng con đã đủ bất hạnh rồi.

Monday, March 15, 2010

Hero

He he.

ha ha

Monday, February 1, 2010

Steep Ravine Campground ở Mt Tamalpais State Park






Trưa thứ năm, sau một hồi điên loạn thì bắn một cái email rủ mọi người đi camping, vì sau mấy tuần mưa dầm dể thì cuối cùng cũng tạm ngưng, may mắn là rơi đúng hai ngày cuối tuần. Cũng chả hy vọng gì cho lắm việc nhiều người cùng đi khi mà quá gấp như thế này. Và đúng thật, chỉ có hai đứa mới sang máu me đi cùng với mình, trong mọi chuyến mà mình rủ. May mà có bọn nó, chứ không thì mình chẳng có tinh thần đâu mà đi một mình như hồi hè, vì mùa đông ẩm ướt, đi một mình nhiều khi lại bị khủng hoảng thêm.
Mấy đứa kia thì kêu bận, bảo là gấp quá, dời lại một tuần thì sẽ đi được nhiều người hơn. Nhưng mà ác cái là dự báo thời tiết bên này chính xác đến mức lạ lung, mà nó lại bảo cuối tuần tới sẽ mưa. Thế là thôi, cho bọn kia ở nhà, không băn khoăn gì cả. Chưa kể lý do khác để đi vào cuối tuần vừa rồi là trăng vừa tròn, mà báo lá cải vnexpress bảo là dịp để nhìn thấy lần trăng to nhất do vị trí gần trái đất nhất trong năm. Đó là chưa kể là lúc tìm chỗ cắm trại mình phát hiện ra là khu này có suối nước nóng chỉ trồi lên trên bờ biển khi triều xuống cực thấp, mà tình cờ sao đúng luôn cái ngày trăng tròn tháng này. Có tháng trăng tròn nó còn không them trồi lên luôn. Vậy nên quyết đi luôn dù chỉ có ba đứa là phải rồi.
Chạy đến Mt Tamalpais (chả đọc được cái tên này cho đúng nữa, cứ lẹo cả lưỡi) mới gần 10h sáng, trời vùng San Francisco Bay thì dù không mưa nhưng cứ lúc mây mù lúc xanh trong, chả biết đâu mà lần. Tới nơi sau khi hỏi han kỹ lưỡng người trực ở đó thì kéo nhau đi hiking qua bên Muir Wood. Đừờng đi khá là ẩm ướt, nhưng bù lại được bảo quản rất tốt. Đi hoài mà cứ thấy đường dốc xuống hòai, thấy cũng lo vì chắc chắn lúc về phải leo lên, dù có đi đường khác. Tới Muir Wood thì trời bắt đầu lắc rắc mưa, chả bíết làm sao ăn trưa vì chả tìm thấy cái chỗ nào có mái che. Quyết định là đi ngược về, trên đường sẽ có chỗ picnic. Chưa đi được bao nhiêu thì đói quá, ba đứa bèn chui vào cái gốc cây một cây redwood khổng lồ rỗng ruột, có ba cái cửa hẳn hoi. Trong đó không biết ai đã đặt sẵn một khúc gỗ dài, vậy là có một chỗ ngồi ăn trưa ngắm mưa rơi hoàn hảo.
Ăn xong đi hoài thì 3h cũng về tới chỗ đậu xe. May mà cái campsite không bị ai giựt mất. Chuyện là vầy. Cái campground mình muốn ở rất nổi tiếng ở vùng San Fran, cho nên nó thường bị đặt hết trước, nhất là vào cuối tuần. Mà thời gian cho đặt trước tới 7 tháng, ai mà tính đi chơi trước lâu dữ vậy cho được. Chỗ đó có hai loại là cabin và lều. Mấy cái cabin còn bị đặt trước nhanh hơn nữa, đặc biệt là vào mùa đông. Ngay cả khi mình hỏi thì mấy chỗ dành cho lều cũng đã bị đặt hết rồi. Chỉ có mỗi cái chỗ dành cho người tàn tật là không ai đặt. Theo quy định thì nếu tới 2h chiều mà chưa có người (phải tàn tật nhé) lấy cái chỗ đó thì mình được vô ở. Mà dân tàn tật ai dám đi ngủ lều mùa này. Vậy là mình được lấy cái chỗ đó mà không phải đặt trước 7 tháng.
Sau khi dựng lều thì cả ba kéo nhau đi kiếm cái suối nước nóng nọ. Thiệt ra là lọ mọ theo cái bờ biển đầy đá lởm chởm, có nhiều chỗ có đất thì ngấm đầy nước, sạt lở lung tung. Cuối cùng tìm đến được thì chỉ mới có hai người đang loay hoay che chắn không cho sóng đánh nước biển vào một cái hốc đá nhỏ xíu. Nước nóng phun lên từ trong cái hốc đó. Mình với thằng đi cùng cũng mon men vào xin phụ. Cũng đưa đá cho ông đó chèn cái tấm bạt, rồi chuyền xô đổ sỏi vào cho ngồi êm đít. À, quên, cái chỗ này là chỗ của dân hippy khám phá ra nên hai cái ông đó nude 100% khi làm việc nhé. May mà mình có kinh nghiệm tắm nước nóng hồi ở Nhật rồi nên cũng thấy thường thôi, chứ con bé đi cùng nghe nói vậy thôi là nó hãi, ngồi tận tít phía trên cho khuất tầm mắt.
Loay hoay một hồi thì ông đó cũng tạo được một cái vũng nhỏ xíu, nước rất ấm, nhưng mà chỉ đủ chỗ cho 2 người hà. Mình ngồi ngay phía ngoài cái tấm chắn nhưng nước cũng khá ấm, ở trần mà chả thấy lạnh gì. Chỉ có điều khi sóng cao đánh vào thì nước nó lại bị lạnh. Ỗng có kêu mình vào ngồi thử nhưng mình từ chối, vì trên kia còn nhiều người sắp xuống. Ổng có móc mấy cục đá ở trong đó đưa cho mình, áp vào cổ, lưng cho nóng nóng cũng vui. Rồi cả ba đứa quyết định leo lên đi về, vì thấy chả có triển vọng gì có chỗ mà ngồi ngâm hết. Ông đó bảo nếu chờ cho triều nó xuống tới mức thấp nhất thì song cũng yếu đi, lúc đó có thể ngồi lan cả ra ngoài. Nhưng mà thôi, đến cho biết là được rồi. Về nhà ngâm bồn cho nó thoải mái, chứ chờ tới bao giờ. Lúc leo lên thì gặp tới mấy đoàn đang leo xuống, cộng lại chắc cũng gần 20 người, toàn dân mới vừa nghe nói chỗ này có suối nước nóng. Sở dĩ mà mình (và chắc là bọn mới kia nữa) bíêt là do có một con bé đang ở Berkeley nó post một bài rất chi tiết về cái chỗ này trên blog của nó, mới hồi trăng tròn của tháng 12 thôi. Tội nghiệp mấy người hippy, từ nay coi như mất cái chỗ riêng tư đó rồi.
Về đến nơi thì ăn tối rồi đốt lửa. Cái chỗ này làm cái chậu để đốt lửa cao quá chừng, mà bên trong thì lại không thấp, cho nên củi nó cứ lọt thỏm vào. Chưa kể là cái vỉ nướng thì nằm túôt trên miệng vành, thành ra coi như không xài được. May mà mình lần này có đem theo cái vỉ nướng nhỏ xíu, kê củi rồi đặt ngay trên lớp than luôn chứ không thì chả nướng được thịt. Mà củi với than ẩm xì, đốt mãi chỉ toàn thấy khói. Cuối cùng thì cũng nướng được hai miếng thịt bò ướp sốt BBQ của bọn Hàn. Thịt ướp trước lâu nên rất thấm, vừa ăn vừa uống rượu. Chưa kể là lúc nướng xong thì trăng đã lên rồi, sáng dã man luôn. Thiệt là sung sướng.
Sáng hôm sau thì đi chụp hình một vòng quanh campground. Cái chỗ này rộng mà chỉ có 10 cái cabin, 7 cái lều, mỗi chỗ chỉ cho tối đa 5 người ở cho nên đi mãi mới thấy một hai người, rất là yên tĩnh. Địa hình cũng khá hay, vừa có đồi, cây bụi, bãi cỏ, ao nước, suối nhỏ (và rất nhiều hoa arum mọc ven suối) rồi thì vách núi ngay bờ biển. Đang mùa mưa nên cỏ lên xanh, hoa dại thì chưa nở nhiều, nhưng vậy cũng đủ mát mắt lắm rồi. Nhìn xa xa tới dãy cabin ngay gần trên bờ vách dựng sát biển, phông nền là vách núi, còn cái đồi cỏ xanh rì cứ như là cảnh ở Ireland thường thấy trên cái phim.
Thôi cắt tại chỗ này để khoe hình là được rồi.

Saturday, December 12, 2009

Monterey - Big Sur










Ta nói lần này chạy vô cái chỗ đường 17 miles ở Monterey thấy đời mình thiệt là u ám mà. Nhà trong đó cái nào cái nấy như lâu đài, rồi sân golf nó xanh rì ngút mắt luôn. Chưa kể lúc sắp đi ra ghé lại chỗ mua sắm nhỏ xíu của nó, thấy kim cương nó bán giảm giá 50% mà còn hơn 70 ngàn đô, thiệt là bấn loạn. Ngang qua cái chỗ môi giới bất động sản thấy hình nhà kèm theo giá sơ sơ đâu đó mấy triệu đô hà. Thấy đời mình bi đát quá đi.
Vì ghen tị cho nên sẽ không có hình nào về mấy cái nhà với hột xoàn đó hết. Mình nghèo thôi thì cứ lấy mấy cái công viên làm của vậy, cho nó đỡ tủi.

Wednesday, November 4, 2009

1000 places to see before you die

www.scribd.com/doc/7908112/1000-Places-to-See-Before-You-Die
Tính ra tới giờ này mình chỉ từng sống (và đi chơi) ở 3 nước thôi hà, thành ra cũng dễ thống kê. Để đếm thử coi đã đi được những đâu:
Japan:
# Old Kyoto
# Walking the Nakasendo, Visiting the Tawaraya
# Nara Koen
# Sapporo Snow Festival
# Climbing Mount Fuji and Restoring the Soul
# The Park Hyatt Tokyo
# Tsujiki Fish Market
# Cherry Blossom Viewing
Vietnam:
# Dalat
# Halong Bay
# Cha Ca La Vong
# The French Quarter of Hanoi
# Hanoi's Old Quarter

# Pho Hoa
# The Rex Bar and the Ben Thanh Market
# Hoi An
# The Mekong Delta
# Sapa

USA:
California:
California
# Death Valley National Park (chưa nhưng chắc chắn sẽ đi)
# The Golden Gate
# The Getty Center
# Hollywood
# Monterey Peninsula
# The Pacific Coast Highway

# Hotel del Coronado
# A Tour of San Francisco's Cable Cars
# Chez Panisse
# California's Wine Country
# Yosemite National Park

New York:
# New York City
# Historic Downtown New York
# Museum Mile

... nhiều quá, toàn chỗ lạ không hà
Oregon
# The Oregon Coast
# Oregon Shakespeare Festival
# The Lewis and Clark Trail (cái này lái xe tới điểm cuối dòm, chụp hình cái rồi về hà, hổng có đi bộ khám phá gì hết).
# Crater Lake National Park

# Willamette Valley
Washington
# San Juan Islands
# Pike Place Market
#

Washington, D.C.
# The National Mall and Its Monuments
# The Smithsonian and Beyond


Mà cái list 1000 places này hổ lốn phết. Từ khách sạn nhà hàng công viên cho tới khu vui chơi nhảm nhí cùng di tích lịch sử. Kiểu bỏ hết vô một chỗ, kiểu gì cũng trúng thị hiếu hết trơn.