Monday, April 27, 2009

Chuẩn bị chuyển sang ăn chay là vừa

Sau cúm gà H5N1 giờ tới cúm heo H1N1. Vài bữa nữa tới cúm bò H0N1 rồi cúm cừu, cúm dê, cúm cá, cúm tôm, cúm ... cúm núm HxN1 luôn. Thế giới này sẽ tiến tới cảnh không được ăn thịt con gì hết vì sẽ bị bệnh chết người. Vì thế, để chuẩn bị tinh thần cho một tương lai không thịt cá thì từ giờ nên tập ăn chay là vừa. Hy vọng là nhân loại sẽ dần tiến hóa và thích nghi với chuyện ăn chay. Không còn ăn thịt nữa nên răng nanh sẽ thoái hóa đi, cười nhìn đẹp hơn mà không bị nói giống Dracula. Rồi thì không ăn thịt mỡ sẽ không bị cao cô lét xờ tơ rôn, người khô đét mà không cần phải đai ợt. Sao mà mấy con vi rút cúm này có lợi đủ đường vầy nè.
Mà nói chứ dám dân tình chuyển sang ăn chay hết thì nó lại chuyển sang cúm đậu hũ với cúm xà lách cũng nên. Chẳng qua là dân số con người quá đông, ở chật chội đông đúc chung đụng thì đến lúc nào đó cũng phải có ghẻ thôi. Chữa hết ghẻ thì chuyển sang lang ben, hắc lào. Chả bao giờ kết thúc được. Nói dại chứ thiệt ra hồi xưa các cuộc chiến tranh đóng vai trò quan trọng trong chuyện điều tiết dân số lắm nhe. Cứ hễ xứ nào mà nó đông đông dân một tí, không có chuyện gì làm, ở chật chội quay qua quay lại ngứa ngáy tay chân, dễ sinh sự nên giải pháp tốt nhất là nó kéo nhau đi đánh mấy xứ khác. Mà đánh xáp lá cà cầm dao thọt thọt thì hiệu quả trong chuyện làm giảm dân số lắm. Giờ nhân loại phát triển, văn minh nhân đạo này nọ nên chiến tranh càng lúc càng ít chết người (chỉ làm nghèo đi thôi hà), thành ra làm người nghèo tăng lên mà chả chết bớt, bởi vậy trái đất mới quá tải vầy.
Hôm nay mình ăn chay một bữa vậy. Hai cái bagel cho bữa trưa nhé, không kèm cream cheese! Trứng gà còn truyền cúm được thì sữa bò cũng thế thôi hà.

Wednesday, April 22, 2009

Bực quá, cho chửi bậy tí

Con bà nó!
Mẹ kiếp cái thằng Nhật này. Nhờ vả nó thiệt là mệt mỏi mà. Nó cứ khinh khỉnh làm như mình chuyên ăn bám nó không bằng. Hừ, nếu không phải vì hoàn cảnh đưa đẩy, mày là đứa duy nhất ở đây biết xài cái máy đó thì tao chả thèm cầu cạnh mày làm gì. Con bà mày. Mỗi lần có chuyện gì dính tới nó là y như rằng mình bực bội không thể chịu được. Nó cứ làm như mình cố tình phá chuyện của nó hổng bằng. Mọi thứ nó muốn chỉ mình nó làm, ôm hết vô cả vào cho mình nó. Nó có ý địng làm cái gì đó trong hai năm ba năm tới thì không ai được làm bây giờ nha. Tóm lại là phải chừa đó cho nó đặng nó làm trong tương lai, chả biết gần hay xa. Con bà nó.Mẹ, mình xuề xoà thế này nhưng gặp phải những đứa như thằng này thì đúng là hết sức chịu đựng. Chửi thêm lần nữa, lần này chôm bài của Vi Tước Gia: CON BÀ NÓ. TIÊN SƯ 18 ĐỜI QUÂN RÙA ĐEN.

Friday, April 17, 2009

Cá cá cá


Hôm qua mình câu được thêm ba con cá bass nữa. Mà con nào cũng đủ lớn để mang về nhà nha, chứ hổng cần lén lút giấu giếm gì bọn tuần tra chống lâm, à nhầm, ngư tặc, đâu nha. Lần này thì tranh thủ giờ ăn trưa chạy ra câu. Ba tiếng đồng hồ được ba con thì cũng không tới nỗi nào (rõ tiến bộ hơn 6 tiếng 1 con hồi tuần trước). Có điều trong ba con này chỉ có một con mới, còn hai con kia chính là hai con dính mồi trên mép lần trước. Thôi âu cũng là giải thoát cho chúng nó khỏi cảnh đau đớn triền miên :-D. Mà công nhận là tội hai con đó thiệt nha. Về nhà đánh vảy moi ruột mới thấy hai con đó ốm nhom so với con còn lại, và bao tử thì trống trơn hổng có gì hết hà.
Hôm nay mà rảnh và ham hố nữa thì sẽ lại vác cần câu ra đó câu nốt ba con còn lại. Mình đã thấy chỗ chúng nó lượn lờ rồi, thậm chí hôm qua còn suýt kéo được một con nữa, xui là nó sút mất, nhưng hên là lần này không có dính theo lưỡi câu ở mép cho nên mình cũng đỡ áy náy.
Câu nốt cái đám cá lượn lờ này đi rồi mình chuyển sang câu catfish ở đáy lạch. Hôm bữa đi chợ đã mua một mớ gan gà với cá cơm rồi. Mấy con catfish này công nhận ở dưới gần bùn nên chỉ khoái cái nào hôi tanh thôi hà.
À quên, ba con hôm qua làm sạch rồi thì cân được 2 kí. Cộng với con kia 1 kí nữa là 3 kí rồi. Làm sao câu cho đủ 50 kí để bù cho số tiền mình đã đầu tư cho vụ câu cá này thì thôi. Hic, mà sắp phải mua cần với dây câu chắc hơn, lớn hơn để đi câu cá sông rồi. Thế này chắc phải đặt chỉ tiêu là 200 kí cá/năm quá.
Từ nay sẽ chuyển sang ăn cá cho nó heo thì nha. Bọn nó khuyến cáo là đừng nên ăn cá câu ở cái lạch đó, vì bị ô nhiễm gì đó, hình như là thủy ngân thì phải, nên phụ nữ có thai nên tránh. Mà bọn này tiểu thư công tử sống sung sướng sạch sẽ riết đâm ra yếu quá chừng, nên mới sợ vớ vẩn, chứ mình từ đất nước Việt Nam anh hùng ra đi, sợ gì mấy thứ ô nhiễm vặt ấy. Sống sót ở Việt Nam được thì coi như miễn nhiễm hết với mọi thứ chất độc và vi trùng rồi.

Wednesday, April 15, 2009

Xe xe xe - Tiền tiền tiền

Trời ơi, có cái xe tự nhiên tốn nhìêu tiền quá đi. Tiền mua xe, tiền sửa xe, tiền khám xe, tiền đăng ký xe, tiền thuế xe, tìên xả khói xe, tiền đường chạy xe, tiền bảo hiểm xe. Rồi còn tiền mua thuốc chống stress vì lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình tông người ta mà mức bảo hiểm không đủ tiền đền. Không có kể tới tiền đổ xăng thay nhớt với tiền đậu xe đó nha. Trời ơi, sao lại rước cục nợ vào thân vầy hả trời.
Tự dưng nghĩ tới cái đống tiền đã chi nên cụt hết cả hứng lái xe đi chơi loanh quanh rồi.
Đời thật là bi kịch mà. Không Có cũng buồn mà Có cũng buồn là sao? Đúng là sắc sắc không không chả biết cái nào hơn cái nào à nha.
Thở dài.

Sunday, April 12, 2009

Con cá đầu tiên

Cuối cùng thì mình cũng câu dính được một con cá bass, sau khi đã đánh đổi bằng mạng sống vật vờ của hai con khác. Chả là hôm qua, khi câu hai con đó mình ham hố quá, và không có kinh nghiệm nữa, nên nó vừa cắn câu là mình giật phắt nó lên khỏi mặt nước. Cái giống cá này nó vùng vẫy mạnh quá, mà cái dây câu thì mỏng tanh, cho nên hai con đó đều làm đứt dây, rớt tòm trở xuống nước. Nhưng mà cái mồi cao su giả màu xanh lumina thì vẫn còn dính cứng ngắc với cái lưỡi câu trên mép của chúng nó. Hôm nay mình vẫn còn thấy hai con đó lượn lờ ở chỗ cũ, mình cố thử dụ chúng nó bằng đủ thứ mồi giả lẫn thiệt mà chúng nó quá cảnh giác, chả dám cắn câu nữa. Cái con mình câu đựơc cũng là một con lạ. Bao nhiêu thứ mồi cao su giả đủ màu xanh đỏ hồng vàng đen pha xanh thêm kim tuyến lấp lánh mà nó chả thèm cắn, vậy mà khi mình chán, thử chơi cái miếng thiếc sơn đỏ có kèm cái móc câu lủng lắng vậy mà nó hung hăng nhảy vào đớp ngay. Lần này thì mình đã rút kinh nghiệm nên cứ để cho nó ở dưới nước, vùng vẫy cho tới khi hổng còn sức nữa thì mình mới kéo lên. Trong lúc cho nó vùng vẫy mình tranh thủ rút điện thoại chụp vài phát làm kỉ niệm. Và thế là ...

Về nhà lấy cái cân nấu ăn của ông chủ nhà ra cân: đúng 1 kí luôn. Sau khi đánh vảy, móc ruột thì mình tống nó vô tủ đông, chờ tới ngày "rửa xe", cho nó sang trọng mà đỡ tốn tiền.

Hic, tính ra mình phải còn câu thêm chục con như vậy nữa thì mới gỡ đủ vốn đầu tư cho cái vụ câu cá này. Giấy phép câu cá mua hết 40 đô, thêm 7 đô cái tem câu cá ở vùng Bay delta này nữa. Rồi tiền cần câu, mồi ... tính ra tổng cộng cả trăm đô rồi. Chưa kể công của mình nữa nha. Hic, bữa nay mình đi từ 9h sáng mà tới gần 4h mới lết về tới nhà. Hic, thiệt là câu một con cá bằng bỏ tiền mua chục con mà.