Đến giờ mình cũng không biết là đã gửi bao nhiêu cái mail trong khoảng thời gian đó nữa. Người ở I hết sức sốt sắng, trả lời mình ngay, bảo sẽ hỏi bên khoa cho mình liền (lúc đó là gần nửa đêm ở Mỹ). Thế là mừng. Nhưng người chịu trách nhiệm ở khoa thì đi công tác tuần sau mới về. Vậy là chờ. Hơn 1 tuần sau, sau khi không còn chịu đựng nổi cảm giác phấp phỏng chờ đợi nữa thì gửi mail nhắc khéo. Ổng lại sốt sắng trả lời là để đi hỏi. Lại chờ. Rồi phải giải thích về cái điều khoản kia, bên I lại thắc mắc, lại liên lạc hỏi V. lại. Cứ thế xoay mòng mòng. Mà kẻ ở Việt Nam, người ở Mỹ, cứ thế nhận mail ban đêm thì đến sáng mới check. Có trả lời thì cũng phải hôm sau người kia mới đọc. Cứ thế 1 vấn đề phải mất 3 ngày mới phát sinh ra đuợc vấn đề khác. Mà thời gian thì cứ ngắn dần. Thế là ôm máy vào mùng, cáp điện thoại kéo theo, ngủ 2 tiếng chập chờn để choàng dậy check xem có mail không. Cứ thế cho hết 1 tuần. May mà dạo đó không còn làm thêm, nên cũng còn rảnh. Cứ thế, hết mừng lại lo hết lo lại hưng phấn rồi lại hoảng hốt. Trong khi đó thì thư cho D chẳng thấy tăm hơi gì. Kiểm tra lại hồ sơ trên mạng, thì vì hồi xưa nó bắt nhập Zip code mà mình thì không có, đành tương đại 5 số để nó cho qua, cứ nghĩ dù sao cũng còn địa chỉ đi kèm. Giờ xem lại mới thấy nó tự động đưa nhà mình đến Colorado. Coi như không còn gì để nói. Thôi thì kệ, tập trung vào I, dù sao cũng có hy vọng nhiều hơn.
Rồi mọi thứ theo yêu cầu của V. cũng đuợc I. dàn xếp xong. Giáo sư tương lai của mình khá vui tính và thân thiện (qua email, và cho đến giờ, vẫn thế). Forward cái văn bản quý báu đó cho V, mình thở phào trút được gánh nặng. Còn 4 ngày nữa mới đến ngày thứ 20.
Và ngày thứ 20, mình hồi hộp mở mail từ V. Quyết định về trường hợp của bạn đang được hoãn, vì bạn đang chờ kết quả từ D. Chúng tôi sẽ chờ bạn 15 ngày nữa để bạn liên lạc với D.
Đến lúc này thì mình sững người, đầu óc tối thui. Không còn nghĩ ngợi được gì…
Sau một ngày nghĩ ngợi và đôi lúc lảm nhảm như thằng điên, mình quyết định gửi mail cho V, bảo là I và giáo sư ở đó tốt lắm, đã giúp đỡ mình nhiều, nên nếu mình bỏ thì không phải phép. Vả lại D chắc là tuyệt vọng rồi, vì sai sót của mình và vì D chả thấy trả lời mình gì cả. Và trong lúc ngu muội, còn gửi cái thư báo hoãn cho I nữa chứ. Mọi người bên đó ngớ ra, chả hiểu vì sao đã làm hết mọi thứ V. yêu cầu rồi mà vẫn không được.
Đọc xong cái thư trả lời từ V, mình cảm thấy còn khủng khiếp hơn, không phải vì bị từ chối mà vì cảm thấy mình quá sai lầm khi không nghe lời V ngay từ đầu. Lại hoảng hốt, và cấp tốc gửi mail cho D. 5 phút sau, thư trả lời: Bạn đã được nhận vào học. Đến lúc này thì lại phải quay lại từ đầu để dàn xếp thủ tục như đã từng làm với I. Lại check mail mỗi 2 tiếng vào ban đêm. Và lòng day dứt vì chẳng biết nói làm sao với những con người hết sức nhiệt tình bên I.
Rồi cũng đến này V. chính thức chấp nhận mình, đi D, tất nhiên. Lại phải gửi thư từ chối I, mà không biết diễn tả cảm giác lúc đó thế nào. Mừng, dĩ nhiên, nhưng cảm thấy mình đã đạp lên lòng tốt của người ta một cách không thương tiếc. (Có lẽ mình nghĩ quá xa, chứ có thể đối với bên I, chuyện này cũng bình thường thôi). Nhưng mình là thế, bao giờ cũng nghĩ ngợi xa xôi rồi tưởng tượng đủ thứ chuyện.
Dù sao thì cảm giác tội lỗi thường không tồn tại lâu khi người ta đồng thời cũng cảm thấy hưng phấn. Vậy là mình đã đạt được mục tiêu chỉ sau hơn nửa năm. Giờ thì chỉ còn chờ làm thủ tục ra đi. Nước Mỹ chưa bao giờ gần hơn thế.
Vũ ơi, quá hay, hồi hộp. Nhưng ko phải ai cũng có tự tin như Vũ đâu nha. Cố gắng để đạt điều mình mong muốn là cả 1 cố gắng rất rất lớn !! Khâm phục bạn hiền !
ReplyDelete