Thursday, October 5, 2006

Davis và UC Davis



Trong trí tưởng tượng của mình theo những gì đọc trên mạng trước khi qua đây, thì Davis là một nơi nhà quê cùng cực, chỉ có ruộng, bò và ... sinh viên của UC Davis. Cũng trên mạng, Davis là thành phố bicycle friendly nhất nước Mỹ, với tỉ lệ dân đi xe đạp vào hàng cao nhất. Ừhm, cái vụ này còn an ủi được phần nào, vì mình cũng sẽ đi xe đạp. Ai cũng như ai, chẳng có gì phải lăn tăn mày giàu có ôtô tao nghèo đi xe đạp...


Nhưng không. Trong buổi đầu tiên đến trường dự orientation, một ông giáo sư hí hửng khoe Davis là "one of American dream towns". Mà quả thật thế. Thành phố này thanh bình một cách đáng ngạc nhiên so với những gì mình từng thấy trên film Mỹ. Thành phố chỉ có 65 ngàn dân thì 1/3 số đó là có dính dáng công ăn việc làm với UC Davis, số còn lại đa số là mấy ông bà già về hưu. Mà ở Mỹ, nếu cả đời đã đi làm thì lúc về hưu người già giàu phải biết.


Davis được cố ý quy hoạch và xây dựng như một thị trấn nhỏ và yên bình. Nhà cửa đa số là thấp tầng. Nói chính xác ra thì trừ một hai tòa nhà trong khuôn viên UC Davis cao đến 5 tầng, tất cả nhà dân và công sở trong thị trấn này chỉ lè tè 1-2 tầng. Nhà nào cũng có vườn riêng, hay chí ít cũng là cây xanh, bãi cỏ trong khuôn viên. Nhìn cứ như biệt thự. Một điều rất thích là nhà cửa, phòng ốc bên này rộng rãi hơn ở Nhật, và cả ở Việt Nam, nhiều. Có vẻ như về mặt hưởng thụ cuộc sống thì Mỹ (và có thể là Châu Âu, mình chưa đi nên chưa biết) hơn hẳn Nhật, dù chưa biết ai giàu hơn ai. Và cũng vì cố ý quy hoạch một thành phố yên tĩnh nên cha93ng thể nào tìm được một cái appartment store hay một siêu thị khổng lồ kiểu Walmart. Dân chúng muốn mua sắm ư, cứ mua ở các tiệm bé tí ở downtown với giá đắt cắt cổ. Còn muốn mua đồ rẻ và phong phú thì cứ chịu khó mà sang mấy thị trấn lân cận. 


và cho dù mang danh là thành phố có tỉ lệ người đi xe đạp nhất nước Mỹ, với các lane đường dành riêng cho xe đạp, với quyền ưu tiên hơn các phương tiện khác thì đa số dân ở đây vẫn đi xe hơi. Vậy mà mình đã tưởng bở. Thật ra, một khi đã ở Mỹ, thì chuyện xài xe hơi là tất nhiên. Không thể nào, và chắc cũng chẳng ai hì hụi đạp xe 4 cây số đi siêu thị rồi lách cách chở đồ về giữa cái nắng gay gắt của mùa hè (như mình!). Xe đạp chỉ dành để đi làm (gần nhà) hoặc đến trường mà thôi.


UC Davis nằm cạnh một thị trấn như thế nên cũng mang phong cách gần như tương tự. Là campus rộng nhất trong số 10 campus của University of California, UC Davis cũng là campus xanh nhất. Dọc theo một cạnh của khuôn viên trường là một công viên nhỏ với đủ các bộ sưu tập thực vật từ nhiệt đới, cận nhiệt đới, ôn đới cho đến Địa Trung Hải hay sa mạc. Khí hậu đặc trưng của vùng thung lũng trung tâm ở miền bắc Cali này thích hợp cho các loại cây trên. Có nghĩa là trong năm có những lúc nóng ẩm, có lúc mưa dầm, có lúc lạnh thấu xương và có lúc khô cháy.  Mình đã tưởng khí hậu ở đây giống như Việt Nam nên chẳng chuẩn bị tinh thần chịu lạnh. Hóa ra cái lạnh ở đây buốt như ở nhà vào những ngày cận Noel mà ẩm ướt chứ chả dễ chịu như mùa đông Hokkaido đầy tuyết.


 

1 comment:

  1. Ho, tao giau qua, tao beo, nen tao di xe dap giam ca^n!

    ReplyDelete