Chẳng hiểu vì luồn lách hay sao mà những nơi xe đã đi qua ở Osaka, chả thấy nhà cửa cao chọc trời ở đâu hết. Đa số là nhà thấp lè tè, màu sắc xám xịt chán òm, thua cả Sài Gòn về độ màu mè phức tạp. Không thể tả được cảm giác thất vọng của mình khi đây đó, nhất là ở mấy chỗ khuất khuất gần chân cầu vượt, người ta cũng vứt rác lung tung, nhìn chả có mỹ quan đô thị tí nào. Tóm lại cái thành phố lớn thứ hai nước Nhật này nhìn rõ chán. năn ngoái lúc đi Kyoto, lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Osaka, nó lướt qua phía bên trên thành Osaka, mình đã lấy làm lạ vì cái khu đó nhìn nhà cửa thấp lè tè, chả có dáng vẻ gì là đô thị đông đúc cả. Giờ thì càng thấy rõ hơn, từ bên dưới.
Dự kiến 2h thì đến Osaka nên sẽ có đủ thời gian ngắm nghía các nơi. Trễ 1 tiếng rưỡi đồng nghĩa với phải bỏ bớt nơi tham quan. Và đây là lúc lòng tham lộ rõ nhất. Ngay cạnh thành Osaka là bảo tàng của thành phố. Ngày xưa nó vốn là cái building theo kiểu Tây nằm bên trong khuôn viên thành Osaka, nhưng sau này có lẽ muốn mở rộng nên đã chuyển sang cái building đối diện, cạnh cái trung tâm triển lãm còn to hơn nhiều.
Ông cha cố chuyển sang vai trò cố vấn. Bây giờ tao đi kiếm chỗ đậu xe, tao không đi chung với tụi bây được, cho nên tụi bây tự đi một mình nhé. Vì cái bảo tàng nó đóng cửa vào lúc 5h, nhưng 4h30 thì đã không bán vé nữa nên chúng mày có khoảng 45 phút để đi lòng vòng cái thành Osaka, sau đó gần 4h30 thì chúng mày sang bên bảo tàng, vừa kìp mua vé vào. Chúng nó bảo 5h đóng cửa vậy chứ không đuổi chúng mày ra ngay đâu mà lo. Cứ từ từ mà đi coi, không sao đâu.
Hơn nửa tiếng cho cái thành rộng rinh, thật là hết nói. 1,2,3 Alê, àh mà không, chạy!
Thành Osaka được xây dựng từ năm , nhưng cháy mất. cái lâu đài hiện nay mới được xây lại vào năm. Ấn tượng ban đầu là cái nhà này có cái hào rõ to, rõ sâu, nhỡ mà lọt xuống đó rồi chả biết làm sao leo lên nữa. Bên trong lại có một cái hào khác cũng sâu không kém, có điều là cạn nước rồi, toàn cỏ mọc xanh rì, cũng mát con mắt (có điều chắc là nhiều muỗi!)
Thành Osaka được xây trên một nền lót đá xẻ tương đối cao, cứ nhìn tỉ lệ trong hình thì thấy. Nhung chả biết vì sao bọn Nhật này hay xây nhà cheo leo ngay vách đá như thế, chắc muốn tìm cảm giác mạnh hay là nếu nhỡ bọn địch tấn công vào tận cửa nhà thì nhảy cửa sổ thoát... sống cho nó dễ.
Lại vẫn cái tật xấu mãi không bỏ được: lon ton chạy bấm máy chụp hình liên tục, hết góc này lại xoay sang góc khác. Nói cho cùng thì cái thành Osaka này chỉ có mỗi cái lâu đài đó thôi, chụp hình vài cái là hết, chứ có gì khác đâu. Àh, có bán vé đi vào bên tronglâu đài, nhưng trước đó ông cha cố đã cảnh báo là Tao nói truớc là chẳng có cái gì bên trong đó đâu. Thôi thì để dành 600yen vói lại thời gian lát nữa mình đi coi bảo tàng.
Cái thành Osaka bây giờ như một cái công viên, xung quanh toàn cây cối xanh rì, nhìn thật tương phản với cái loạt building đàng xa. Vào mùa hoa đào nở thì nguyên cả cái thành này rực lên sắc hồng, cực đẹp. (cái này nhìn thấy trên một cái lịch treo tường, lại là lịcht reo tường, chứ khi mình tới thì hoa nó rụng sạch sẽ, lá đã mọc xanh rì rồi). Những tưởng đây là nhà riêng của một người, nhưng không phải thế. Theo cái sa bàn bên trong lâu đài (hình này mình chép của đứa khác, nó bỏ tiền ra đi vộ trong), thì ngày xưa nhà cửa cũng cực kỳ đông đúc, chỉ loe hoe có mấy cái cây thôi. Chắc là sau khi nhà cửa bị đốt, tro than còn lại bổ sung chất dinh dưỡng nên cây mọc xanh tốt cũng nên.
Lo chụp hình lòng vòng xung quanh, khi nhình đồng hồ thì chỉ cón 15 phút nữa bảo tàng nó không bán vé. Thế là ba chân bốn cẳng chạy từ góc xa của cái thành Osaka về bảo tàng, vừa chạy vừa thở hổn hển (hic, béo phì thật tai hại). Còn đúng một phút nữa là chúng nó hết giờ bán vé, con bé bán vé chần chừ. Thôi kệ, tụi mày cứ bán cho tao đi, tao chỉ coi cái phần cũ thôi (4 tầng), còn phần hiện đại (6 tầng) tao không coi đâu. Lại nhí nhố chạy vào thang máy, lên tầng 10. Mục đích chính là để lên cao chụp toàn cánh khuôn viên cái thành Osaka phía bên kia. Còn mấy cái hiện vật về cung đình với lại làng xã của bọn nó thì tha thẩn xem sau, cũng không nhiều nhặn gì nên coi xong hết 4 tầng vẫn còn dư 5 phút. Lúc đang loay hoay chụp hình thì tự dưng cái cửa sổ tự động hạ màn xuống, tối thui. Tưởng nó đóng cửa chuẩn bị đuổi ra, mình chửi bậy hết mấy câu, ai dè không phải. Chúng nó hạ màn xuống để chiếu film thuyết minh. Không có thời gian lẫn trình độ tiếng Nhật để nghe, mình thoát ra phía sáng bên kia để tiếp tục ... chụp hình. May mà đến tầng 7 thì máy hết pin, lúc đó mới có điều kiện ngắm hiện vật đàng hoàng hơn một tí.
Bên cạnh bảo tàng là trạm của đài NHK và trung tâm triển lãm, đang quảng cáo triển lãm cổ vật Đôn Hòang của Trung Quốc với tranh của thằn
g cha họa sĩ Hà Lan trị bệnh đau đầu bằng cách cắt lỗ tai. Vé mắc hết hồn. Nhưng phải ra vẻ tao yêu nghệ thuật, chép miệng tiếc rẻ: Uổng quá, tới tháng sau mới bắt đầu.
Thế là xong Osaka, hic, lần nào ở Osaka mình cũng chạy hụt hơi, chả có khi nào thảnh thơi đi lòng vòng hết, chắc là có huông rồi. (năm ngoái còn ngồi tàu loop ở Osaka hết 2 vòng mà không biết chỗ xuống luôn ấy chứ, nhớ lại vần thấy ghê). Bây giờ về chỗ nghỉ, nghe ông cha cố nói loáng thóang là cái nhà thờ gì đó bên Nara.
Cũng vì bể kế họach mà xe vừa đến chỗ nghỉ thì phải lập tức xông vào ăn cơm. Hic, cơm thì vô tư còn đồ ăn thì cực kỳ có hạn, lại chia phần hẳn hoi nên không thể nào cải thiện thêm được. Hic, sau một ngày vạ vật ngoài đường, ăn tối thế này thì thật tàn nhẫn. Nhưng thôi, đi tắm rồi xem film giới thiệu thành phố này rồi ngủ. Ăn nhẹ nhàng như thế cho thanh tịnh, mai ta đi chùa. O:) [-O<
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment