Ngay từ đầu, khi nghe anh Lễ bảo là sẽ đi bằng phà (ferry), mình ngay lập tức nghĩ ngay đến cái phà 2 tầng trên đường đi Cần Giờ hay là cái phà Cần Thơ. Cứ tưởng tượng là sẽ có một cái boong tàu rộng để ra đó mà ngồi nướng khô mực nhâm nhi cho hết 20 tiếng đồng hồ trên biển. Nhưng tới cảng thì mới thấy, cái tàu to khổng lồ, cứ như Titanic (lại nói dại rồi). (xem ảnh, lần đầu chụp panorama nên ghép lại không khớp lắm). Lượt đi, cái tàu dài gần 200m có 5 tầng (còn nhỏ hơn Titanic một tí mà), bên trong có đủ thứ từ phòng suite, phòng đơn, phòng giường tầng cho đến phòng nằm sàn (mình ngủ phòng này). C̣n có cả phòng tắm ngâm nước nóng và sauna. Một cái restaurant, một tiệm café và một cái convenient store be bé để mình mua kem đánh răng (hic, quen thói nghĩ là sẽ có kem free trong toilet như ở khách sạn. Tiếc là phòng nằm đất tthì không có tiêu chuẩn kem đánh răng. May là trong nhà tắm Nhật xà bông có đủ chứ không thì chả biết làm sao. À, có cả cái phòng chiếu film nữa chứ. Hôm đó ăn tối, ngâm nước nóng, ngồi sauna, ngâm nước nóng, rồi tắm lại vòi sen xong thì mình nhảy vào hí hửng ngồi coi. Film hài, có Hugh Grant và Sandra Bullock (hic, ngôi sao của lòng tôi). Có điều ngồi coi mãi, cố vắt óc ra mà chả hiểu chúng nó đang làm gì, chuyện gì xảy ra. Đơn giản là film lồng tiếng Nhật không có phụ đề. Hừ!
Cả ngày trên tàu chẳng có chuyện gì làm nhưng cũng không tới nỗi nào vì ông cha cố bày ra cái trò thảo luận về lịch sử với lại văn hóa Nhật. Nói chung là mình chả hiểu gì lắm, do tiếng Anh lơm bơm nhất là về mấy cái từ về văn hóa, tôn giáo thì càng mù tịt. Thôithì ngồi gật gù ra vẻ hiểu biết cho đỡ mất mặt. Rõ xấu hổ. May là đang nói giữa chừng thì phải ra boong tàu xem mặt trời lặn, nếu không thì đến lòi dốt ra mất thôi.
Bấm loạn xạ mãi mới được một tấm hình coi được. Hết xoay góc này xoay góc nọ chụp hình, đến lúc mặt trời lặn ḥan ṭan mới sực nhớ là mình cứ mải lo chụp hình mà không có được lúc nào ngắm mặt trời lặn một cách đàng hoàng. Thật là vớ vẩn, ngắm bằng mắt trực tiếp thì chắc chắn phải hơn là nhìn mấy cái hình chụp lem nhem màu sắc tối thui chứ. Chuyến về chỉ nhăm nhe ngắm mặt trời, không thèm chụp ảnh nữa thì trời ṭan mây, chả thấy mặt trời đâu. Chán thế không biết.
Tàu đến cảng Nigata vào lúc sáng sớm, lại nhí nhố nhảy ra boong chụp ảnh. lần này có khá hơn một tí. Cảng Nigata rộng và nằm ở một chỗ như ngả năm hay ngả sáu con kênh giao nhau. (cũng không nhớ rõ, vì lại lo chụp ảnh, cái tật không thể bỏ được). Về ráp lại panorama, cũng không tới nỗi nào.
Lên xe, đi về Osaka, dự kiến khoảng 8 tiếng đồng hồ. Xe chạy qua các vùng quê nhìn đẹp như tranh. Đây là một trong những vùng đồng bằng rộng hiếm hoi của Nhật (cái này là do ông cha cố nói. Nói chung mọi thông tin về mấy địa điểm trong chuyến này đều do ổng cung cấp. Mình là đứa ngoan ngơan, ai nói gì nghe nấy, nếu sai thì do người nói cho mình biết chịu trách nhiệm :P).
Xe chật nên phải ngồi ghế xúp. Ông cha cố kiêm lái xe kiêm hướng dẫn viên du lịch kiêm đủ thứ cứ sợ đứa ngồi ghế xúp nó thiệt thòi nên ổng trấn an ngay từ đầu là sẽ đổi chỗ cho nhau luân phiên sau mỗi chặng dừng chân, cách 2 h một lần. Kinh nghiệm cho thấy, nên xung phong ngồi ghế xúp ngay từ chặng đầu tiên, vừa được tiếng là chịu khó hy sinh, vừa lợi vì lúc đó mình vẫn còn khỏe. Sau chặng đầu tiên mình chẳng phải ngồi ghế xúp nữa cho đến hết chuyến đi , vì bọn kia cứ xung phong thay nhau ngồi cho biết, hết đứa này đến đứa khác. Công nhận đi chung với một đám có ý thức cao tốt biết mấy. Khỏi phải giành giật càu nhàu khó chịu vv..vv vì chuyện mình bị thiệt thòi hơn mấy đứa ích kỉ kia. (xét ra thì mình tính toán, tiểu nhân hơn bọn nó nhiều, hi hi).
Cứ sau khỏang 2 tiếng thì xe lại ngừng một lần để ăn sáng ăn trưa hay đơn giản là để bọn trên xe giải quyết cái nhu cầu tự nhiên nhưng không mơ mộng (@ Lam Trường-Nữ tướng cướp). Dọc đường xa lộ lâu lâu lại có một trạm dừng như thế với trà nóng miễn phí và toilet cũng miễn phí nốt. Không hề có cơm tù. Tại vài trạm dừng lớn còn có cả mấy quầy bán đặc sản của vùng đó nữa. Sau khi đi toilet xong mình tạt qua mấy quầy đó, nhảy vào thử đồ ăn mẫu, chả mực dồn thịt với thịt cua gì gì đó. Bọn bán hàng thì vồn vã mời thử, mình cứ xán lại bỏ vào mồm, nhai một cách từ tốn như đang thưởng thức rồi chép chép miệng, ra vẻ nghĩ ngợi rồi lắc đầu, lấy một miếng loại khác, lặp lại quy trình cũ xong quay sang quầy khác. Anh Lễ mà khô
ng ngại kéo mình ra thì chắc mình cũng thử hết mấy thứ còn lại rồi.
Gần đến Osaka, đường trở nên đông hơn. Đến một trạm thu phí, ông cha cố thò đầu ra xổ một tràng tiếng Nhật dài tḥong với mấy người thu phí rồi quay vào bảo là phải đổi sang đường local thôi vì đang có một dòng xe dài 35 cây số trên xa lộ dẫn vào Osaka (hic, cả nước Nhật vác xe hơi chạy ra đường hay sao ấy). Luồn lách một hồi, vừa đi vừa thò đầu ra hỏi, cuối cùng cũng vào đến được Osaka. Hệ thống đường ở đây phức tạp phát sợ. Nhà quê như mình thì bó tay là cái chắc. Cứ nhìn cái nút giao thông trong hình này là thấy, bao nhiêu tầng bao nhiêu đường đan xen nhau chằng chịt, chả biết đâu mà lần. vậy mà ông cha cố vẫn lần ra được mới hay chứ.
Kẹt xe, đi đường vòng, đi trong nội thành nên khi đến được Thành Osaka thì đã trễ hơn dự kiến 1 tiếng rưỡi. Chuyện thành Osaka lần sau kể tiếp.
No comments:
Post a Comment