Hồi tối (chính xác là hồi sáng sớm) có ngủ được cỡ 1 tiếng rưỡi. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu mình thức gần trắng đêm như vầy. (Thức do không ngủ được thì khác, nhưng mình hình như chả bao giờ bị mất ngủ hết thì phải). Lần này do tình thế bắt buộc nên không được ngủ. Trong một ngày mà phải làm cho xong 2 cái presentation và 1 cái project report. Chả hiểu mấy hôm trước mình làm gì mà đến giờ chót vẫn chưa xong. Cái thằng Nhật làm chung với mình cũng vậy, hồi tối nó ở luôn trong lab cho tới sáng đi học luôn. May mà cuối cùng cũng xong. Thiệt là buồn cười hết sức, một đứa ở nhà một đứa ở trường, mỗi lần muốn nói gì thì gửi mail. Mà không xài được IM mới đau chứ. Có gửi thư mà nó lỡ ngủ gục thì cũng như không. Tội nghiệp nó, lúc 1h mình gửi mail cho nó cái bản nháp, chờ mãi tới hai giờ mấy nó mới trả lời, mếu máo nói tao buồn ngủ quá nên ngủ quên mất, bây giờ tao làm tiếp đây. Mình thì tập nói cái bài đầu tiên cũng khôgn xong, đầu óc mụ mị, chả nghĩ ra gì để nói, chả nhớ gì để diễn giải, còn lưỡi thì cứ líu lại, cơ miệng thì cứng ngắc, phát âm trọ trẹ còn hơn là con nít lên ba. Khủng khiếp.
Tới 5h20 sáng mới dám ngủmột tí, rồi ngồi dậy lúc 6h40 (có đặt đồng hồ chứ không thì chắc ngủ tới chiều luôn.) Sáng lạnh ngắt mà phải lết lên trường, gặp nó hỏi xem có vấn đề gì nữa không để mà còn chỉnh. Nhưng mà cuối cùng thì mình dẹp luôn ý định đọc lại cái bản mà nó chỉnh sửa vì quá mệt, nhìn cái bài mấy chục trang thì đủ chóng mặt rồi. Thế là mình bảo kệ, mày viết gì cũng được, tao không còn sức đâu mà coi lại. (Mình mệt quá hoá liều, chứ tiếng Anh của nó dở hơn mình (hé hé, công nhận bọn Nhật dở tiếng Anh hơn dân Việt Nam, nhìn chung là thế). Mà nó cũng chỉ cắt dán lại cái bài mình gửi cho nên chắc là không sao.
Mặc kệ nó làm tiếp, mình lết vào lớp. Hai đứa báo cáo hôm nay 1 đứa thì khan giọng sắp tắt tiếng còn một đứa thì nói tiếng Anh như bị giật kinh phong (thật, mình vừa nói vừa nhìn bọn nó, vừ nghĩ chắc bọn nó chịu đựng ghê lắm). Vậy mà trong bản đánh giá thì toàn lời khen động viên khuyến khích.... Công nhận bọn này lịch sự quá. Mà cũng giả nữa. Ai chả biết (cả mình còn thấy) là cái bài mình nói tệ hết sức).
Sau lớp đó thì tới lớp Water treatment, lại phải lên trình bày phương án xử lý. Cái file powerpoint mình viết đại viết quàng trong lúc buồn ngủ hết mở mắt ra mà thằng Nhật nó cũng đồng ý, chắc nó cũng hết hơi như mình, không có sức đâu mà ý kiến ý cò. Leo lên trình bày xoen xoét lại còn bình phẩm kết quả của bọn kia nữa chứ (chung quy là để nâng cao giá trị của cái bài của mình thôi).
Bây giờ thì chả buồn ngủ nữa mới lạ chứ. Lát nữa vào lớp thế nào cũng ngủ gục cho xem. Lần nào học lớp lúc 1h mà mình chả lim dim, thằng Mexico ngồi cạnh cứ giả vờ vô tình quẹt giày vào chân mình để đánh thức mãi. Lần này thì chả có lý do gì để mà không ngủ gục trong lớp nữa rồi.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Ui, nhớ thầy Hào quá! Giá như có thầy Hào ở đó nhỉ, thằng Mexico nào đó ko cần phải quẹt giày gì hết, chỉ cần thầy quát lên 1 phát là tỉnh còn hơn là bom nổ bên tai! Hehe. Mà tui công nhận ông ngủ gật nhìn tỉnh bà ụi hà!
ReplyDelete