Lần này là không ngủ được. Cảm giác thật kỳ lạ. Chả hiểu sao mình cứ vẩn vơ mãi không thể nào ngủ được. Hôm nay chưa phải là ngày cuối cùng mình ngủ ở căn phòng này mà. Mình sẽ đi xuống nhà người quen chơi qua Noel sẽ lại về nhà này ngủ 1 đêm trước khi bay đi Texas. Khi mình từ Texas về lại thì sẽ đến thẳng nhà mới, chả có dịp nào trở lại căn nhà này nữa. Bây giờ thì mình nhớ cái cảm giác này là gì rồi. Ít nhất mình có cái cảm giác này 2 lần rồi. Lần đầu là khi mình chuyển ra khỏi ký túc xá, lần thứ hai rõ rệt hơn, là khi mình chuẩn bị chia tay 2 thằng Sơn và Cường để về nước. Lần này cũng thế chăng?. Có lẽ, một khi mình có cảm giác sẽ xa rời một nơi nào đó vĩnh viễn, mình lại cảm thấy như thế này chăng?!
Còn nhớ, lúc mới về nhà, mình thỉnh thoảng thức giấc giữa đêm mà cứ tưởng vẫn đang ở chung nhà với thằng Sơn và Cường. Mình đã nhớ, nhớ quay quắt Sapporo đến mức chẳng dám nhìn màn hình TV mỗi lần có cảnh mùa đông tuyết phủ. Khi mình ở đó, mình dường như chẳng gắn bó gì nơi đó cả. Mình đã từng sống rất thờ ơ, như mình vốn vẫn thế. Có lẽ chỉ khi xa rồi mình mới cảm thấy hết được ý nghĩa của khoảng thời gian mình ở đó như thế nào. Cuộc đời này sẽ còn bao chuyến đi, bao lần dời nhà, và mình sẽ còn có những lần trằn trọc như thế này, không phải vì nhớ người yêu hay gia đình mà đơn giản chỉ vì sẽ chẳng bao giờ được ngủ lại trong căn phòng đã từng là của mình. Dù sao thì cũng là một phần đời của mình đã trôi qua ở đó, phải không? Và còn nữa, góc đường, trạm xe bus trước nhà, cái hồ sau nhà hay công viên gần đó, cả đường tới trường và đường đi siêu thị nữa, chắc là mình sẽ nhớ. Để một vào lần chợt thoáng qua trên một tấm ảnh hay trên TV một cảnh nào đó gần giống thế này thì lại bần thần nhớ đến những ngày xưa.
P/S: Dạo này mình già thật rồi. Viết toàn những chuyện cứ như mình đã 70. Lẩm cẩm quá đi thôi.
No comments:
Post a Comment