Đã dự tính là đến thứ sáu mới nhảy tàu về Hayward, vì ngày thường cả nhà anh chị đi làm hết, chả có ai ở nhà, trừ ông bà. Thế nhưng sau gần một tuần đi ra đi vào chả có chuyện gì làm thì không thể nào chịu nổi nữa. Vì thế, vừa chuyển đồ sang nhà mới buổi tối hôm thứ ba thì thứ tư mình nhảy tàu đi về Hayward luôn, không chờ đợi nữa.
Chả biết hôm thu xếp đồ đạc mình tính thế nào mà cái headphone cũng nhét luôn vào đống đồ đó. Thành ra chả có cách nào gọi điện báo cho anh chị trước cả. (Mình toàn gọi điện internet chùa, 1 địa chỉ email gọi được tới 100 phút ở Mỹ nên cứ gọi là thoải mái). Lên trường thì xa, chứ tốn $1 cũng không tới nỗi nào. Thôi, nhủ thầm sau khi mua vé tàu xong, biết được giờ đến ga thì sẽ báo luôn cho tiện, khỏi phải gọi đi gọi lại nhiều lần.
Ra đến ga thì lại nảy ra ý mới, không đi tàu trực tiếp về Hayward nữa mà chỉ đi đến nửa đường, sau đó chuyển tàu khác về đến ga gần nhà luôn. Trong lúc chờ đổi tàu thì gọi điện cho anh chị ra đón là vừa kịp. Nhưng rồi cũng không được, loay hoay chưa kịp gọi thì tàu đã đến, đành nhảy lên đi luôn. Đến nơi gọi điện, anh chị hỏi chừng nào về chơi thì mình hí hửng bảo bây giờ ra đón em ở ga liền đi.
Gọi là anh chị nhưng thực chất con của hai người còn lớn hơn cả mình. Chị Tư với mình là bà con đầu ông cố, chị gọi bố mình là cậu. Ngày xưa lúc bố đi học thì trừơng huyện chỉ có cấp 2, đến cấp 3 thì phải lên ở nhà chị trọ học. Nhà anh thì ở xeo xéo nhà chị. Bố với anh ngày xưa là bạn học chung trường, chơi chung suốt mấy năm trời rất thân thiết. Sau này vì lấy cháu của bố mà phải gọi là cậu. Mình thì cứ ngài ngại, ngày xưa ở nhà có gặp một hai lần lúc còn bé tí, cứ gọi là chú Nam với chị Lan. Hôm mới sang mình cũng gọi thế, nhưng anh chị cứ nhất định bắt gọi là anh, làm mình mỗi lần nói chuyện cứ ngường ngượng thế nào. Nhưng mãi rồi cũng quen, mặc dù nếu bây giờ cho mình gọi là chú thì mình vẫn thích hơn.
Nếu ai mà nghe mình nói chuyện với cả nhà anh chị thì chả thể nào hiểu nổi mình là gì của cả nhà nữa. Mình gọi bố mẹ của anh chị là ông bà. Gọi 3 người con của anh chị cũng là anh chị, xưng em. Các anh chị (con) ấy vẫn gọi mình là cậu. Anh chị thì lúc gọi mình bằng tên, lúc thì gọi bằng cậu. Rồi 2 đứa cháu ngoại của anh chị nữa, nghe bố mẹ của 2 đứa nhỏ bảo chúng nó chào ông cậu mà mình hết hồn, mặc dù cháu kiểu đó ở nhà mình có cả mớ. Có điều là nếu mà cứ nói chuyện theo vai vế kiểu đó thì khó quá, cứ cảm thấy có cái hàng rào vô hình nào đó ngăn cách, làm mình khó nói chuyện, vì chả biết xưng hô thế nào cho nó đỡ ngượng mồm.
Trừ chuyện xưng hô ra thì mình cảm thấy ở nhà anh chị thoải mái như nhà mình. Nếu mà chẳng may ở xa , chả có nhà họ hàng nào cả thì chắc là mình đã phát điên trong mấy ngày vừa rồi vì .. vô công rỗi nghề, rảnh quá hoá khùng.
P/S: Tui nói tui đó.
No comments:
Post a Comment