Friday, January 25, 2008

Gặp nhau cuối tuần

- Mày muốn làm gì vậy?

- Tao đang cân cái này để làm thí nghiệm.

- Mày muốn làm cái gì? Để làm gì?

- Tao muốn làm abc.

- Tao làm rồi. Tao làm đầy đủ hết mấy cái đó, có kết quả hết rồi.

- Tao cần mấy cái này, tao phải làm thôi. Nghiên cứu của tao không cần các kết quả quá chi tiết như của mày làm đâu.

- Nhưng mà cụ thể là mày định làm gì?

- Thì ABC.

- Nhưng tao đang làm mà. Tao sẽ làm hết (everything) mấy cái đó.

- Thế mày làm với công nghệ gì?

- À, tao làm với X và Y.

- Tao thì không đi sâu vào chi tiết bản chất của X và Y. Tao tìm cách giúp cho dân tình cân nhắc để lựa chọn công nghệ phù hợp với điều kiện của họ (về tiền và mức độ rủi ro chấp nhận).

- Là sao?

- Là iujhfweqifhofjpo. (mất hết 10 phút về kinh tế). Tóm lại là tiền nào của đó. Tiền ít thì chịu rủi ro nhiều.

- Làm sao mày tính được rủi ro?

- Thì định tính thôi. Nếu mày sử dụng cách 1 để chọn và thiết kế hệ thống xử lý, thì mày sẽ được mức an toàn ngần này. Chọn cách 2 thì mức khác, cách 3, 4 thì khác.

- Có ai xài cách 1, 2 đâu.

- Có. Bọn công ty bán mấy cái chất xử lý đó nó vẫn xúi dân sử dụng kiểu đó mà.

- Cách 3 là tốt nhất. Ai cũng biết.

- Ừ, thì vậy. Mà nó vẫn chưa hoàn toàn. Với lại nó mắc.

- Nhưng mà mấy công ty tư vấn vẫn xài hà rầm.

- Ừ, nhưng mà dân nghèo nó không có tiền để chọn cái đó đâu.

- Mà mấy cái so sánh mày tính làm nhóm ở AZ làm rồi.

- Ừ, nhưng nó chỉ so sánh 3 và 4. Tao muốn làm hết.

- Nhưng để làm gì?

- … (lại lặp lại một vòng kinh tế cho người nghèo.)

- Nhưng chỉ có 3 là tốt thôi. 3 là hoàn hảo rồi. Có tiền để xây hệ thống mà không có tiền để test trước à?

- Nói như mày thì xài 4 quách cho rồi. Xài 3 làm gì. 4 là chắc cú 100%.

- Thì nó lâu, với mắc.

- Thì 3 cũng mắc với lâu so với 1 và 2.

- Nhưng mà 3 cho kết quả tốt.

- … (lại vòng về cân bằng giữa chất lượng và giá)

- Nhưng mà như vậy thì mày đánh giá 1,2,3,4 cho Y à?

- Không, có thể tao sẽ đề nghị dùng 1 để cách chọn một vài chất trong số STUVXY. Rồi sẽ dùng 2, 3, 4 để đánh giá tiếp mấy chất đó.

- Nhưng mà ai cũng biết X và Y tốt nhất rồi.

- Ừ, nhưng mà không phải thằng cha con mẹ nào cũng biết. Bọn dân đen càng không. Phải có cái cách cụ thể chỉ cho nó chúng thấy.

- Trong tưong lai chỉ còn có X và Y thôi. Hai cái đó tốt nhất

- (lại giảng kinh tế thị trường).

- Nhưng mà tao đang làm nghiên cứu X với Y. Làm mọi thứ (everything).

- Thì mày cứ làm. Mày làm chuyên sâu vô còn tao đánh giá rộng mà.

- Nhưng mà sẽ có lúc mày với tao làm chung một thí nghiệm. Cái đó thì không tốt.

- À, nếu mày làm rồi, tao cần thì tao áp dụng kết quả của mày. Ai làm lại làm gì. Còn mày chưa công bố thì tao tự làm thôi.

- Nhưng mà kết quả của tao với mày khác nhau thì sao?

- Thì khi đó phải soát lại coi ai làm sai thôi.

- Nhưng cách làm thí nghiệm khác thì sao?

- Thế thì có phải cùng một thí nghiệm quái đâu mà bắt giống.


- Nhưng tao với mày xài tiền của chung một quỹ, mà làm cùng một thứ vậy là không tốt.

- Là sao?

- Là nên làm hai thứ khác nhau.

- Tao thấy có nhiều thứ để làm mà. Có gì mà lo.

- Tao không thấy như vậy. Tao với mày cùng khoa, xài cùng nguồn tiền mà làm về cùng một thứ là không được.

- {Bắt đầu nóng. Biết nó muốn gì rồi} Nói như mày thì khoa mình làm làm gì. Bọn ở AZ nó làm chán chê ra rồi đó.

- Tao thấy không ổn.

- Tao thấy chả có vấn đề gì. Ít ra tao ở đây, mày ở đây. Mày làm gì tao biết, tao làm gì mày biết (với điều kiện là chịu chia sẻ thông tin). Như vậy sẽ dễ tránh đường nhau. Chứ còn bọn ở AZ nó đang làm gì mày có biết đâu.

- Nhưng mà xài chung nguồn tiền.

- Mày lo gì tiền. Tao với mày xài tiền của một quỹ thì về bản chất khác gì trường này với bọn ở AZ xài cùng tiền của nước Mỹ để nghiên cứu cùng một thứ.

- Nhưng mà mày có cảm thấy khó chịu khi tao đem kết quả trình giáo sư không.

- Mắc mớ gì. Mày làm thì mày trình. Mày làm rồi tao khỏi làm chứ gì mà lo. Mày cần kết quả của tao thì cũng được thôi.

- Tao muốn kết quả tự tao làm kia.

- Thì trong trường hợp đó mày tự làm thôi. Tao biết sao được. Tao cũng chỉ xài kết quả mày đã publish thôi chứ chả xài cái chưa được công bố đâu. Làm sao tao ghi nguồn được.

- Nhưng mà cái mày định làm người ta đã làm rồi. Với lại tao đang làm với X,Y.

- Thì tao đã nói rồi. Tao không chỉ làm với X,Y. Bà J bảo là bọn cung cấp tiền chúng nó muốn đánh giá tổng quát.

- Bả thì biết gì. [ ồ men]

- Bả có thể không biết sâu xa về bản chất của quá trình xử lý, nhưng mà về nhu cầu xã hội với lại những điều cần nghiên cứu thì bả phải thừa kinh nghiệm.

- Bả không biết gì về quá trình xử lý này hết. Vậy mà bả có tiền. Mà sao bọn chính quyền đưa tiền cho bả chứ. Bả thậm chí không viết proposal nữa kìa.

- Mày đi hỏi bà ấy, tao biết đâu.{Chả lẽ nên đưa tiền cho thầy mày chắc?}

- Mày có nghĩ là nếu tao với mày làm hai thứ hoàn toàn không dính gì nhau thì có hơn không?


- Thì tao có muốn vầy đâu. Nhưng giờ thì làm sao? Mày muốn gì?

- Tao không biết, chỉ hỏi mày nghĩ thế nào thôi.

- Tao thấy bình thường. Nói chung khi làm nghiên cứu, nếu đã có người làm cái gì rồi thì mình phải cố tìm cái mới hơn thôi.

- Nhưng mà bọn AZ nó làm rồi.

- Thế nói vậy thì mày làm làm gì? Bọn nó cũng làm rồi.

- Tao chả hiểu sao bà J lại cứ ném tao với mày vào chung. Tao hỏi xung quanh rồi, ai cũng nói là kỳ hết. Ông T thầy tao cũng nói vậy.

- Ngay từ đầu tao đã thấy ổng với mày sợ chuyện làm đụng nhau rồi. Không biết mày làm ổng sợ hay ổng làm mày sợ. Nhưng sao lúc đó mày không nói với bà J.

- Thì tao có nói. Lúc đó bả nói mới đầu thì thấy thế, nhưng sau khi đi sâu vào vấn đề thì mỗi đứa sẽ tìm ra ngã rẽ riêng thôi.

- Thì tao cũng nghe bả nói vậy. Tao thấy cũng ok.

- Bả thì biết gì đâu (!?). Bả hổng biết gì về cái quá trình xử lý này hết.

- Nhưng bả biết bọn chi tiền cần mình làm gì. Và bọn dân đen cần gì.

- Tao không tin. Bả không biết gì ráo.

- Ừ, nếu mày nghĩ bả đi làm công ty, rồi làm giáo sư, làm nghiên cứu hai chục năm nay mà không có biết gì mấy cái vụ đó thì tuỳ mày.

- Nhưng mà sao lại để tao với mày làm chung một thứ.

- Sao mày không nói với bả ngay từ đầu.

- Tao cũng có email cho bả mà bả không có trả lời.

- Vậy giờ mày nói với tao thì có ích gì. Tóm lại là mày muốn gì?

- Tao chỉ hỏi mày nghĩ gì thôi.

- Mày lòng vòng là muốn tao rút không làm nữa chứ gì.

-

- Chuyện mày không muốn làm chung thì mày phải nói với bả ngay từ đầu. Giờ mày mới nói ra thì làm sao. Tao thì làm sao biết đó giờ mày nghĩ gì.

- Tao chả muốn gì hết. Chỉ hỏi mày vậy thôi. Mà mày làm với X,Y. Nhưng mà Y là của tao.

- Cái gì?

- À, tao đặt mua nó. Tao tốn nhiều công sức để đặt mua. Giờ mày lấy xài…

- Mày biết là tao phải chuẩn bị cái thí nghiệm cho bọn lớp 246 của bà J. Tao cần một ít Y để cho tụi nó làm. Sẵn còn dư tao test thử thôi.

- Ừ, thì tao biết. Nhưng…

- Tao nhìn thái độ mày là tao biết rồi. Mày nghĩ tao nhảy vô lợi dụng công sức của mày chứ gì.

- Ừmm, tao cảm thấy không thoải mái.

- Tao nói rồi. Tao đang chuẩn bị đặt mua hết các loại khác nữa. Chỉ vì đang có sẵn Y trong lab thì tao bắt đầu với nó trước thôi.

- Nhưng tao cũng làm với nó. Tao làm hết rồi. Có kết quả rồi. Tao sẽ làm mọi thứ (everything) với X và Y.

- … (lại vòng lại một vòng)

- Mà tao cảm thấy không thoải mái khi xài chung đồ với mày. Tao biết là làm chung một lĩnh vực, tiền mua đồ là của bà J. mà không xài chung thì cũng không được. Bà J. nói tao với mày xài chung.

- Bây giờ thì nói cho rõ đi. Những thứ gì tao với mày có thể xài chung? Không thì tao cần tao sẽ đặt mua cho tao thôi. Chả sao hết.

- Mày có thể xài chung đồ tao đặt mua. Nhưng phải có “quy tắc”.

- Thì dĩ nhiên là tao cần thì sẽ hỏi mày. {mịa, lỡ nó lấy cớ nó cần xài ngày này qua ngày khác thì chết}. Nhưng nếu tao thấy mày xài thường quá mà tao cần gấp thì tao sẽ mua riêng.

- Thế mày không cảm thấy khó chịu nếu tao làm thí nghiệm và trình kết quả ở buổi họp nhóm sao?

- Việc gì tao phải khó chịu.

- Thiệt hả? Tao thì khó chịu.

- Đó là chuyện của mày. Không nhất thiết tao phải suy nghĩ giống mày trong cùng một hoàn cảnh.

- Nhưng mà mày nghĩ thế nào. Nếu có 2 lĩnh vực hoàn toàn khác nhau với 2 lĩnh vực có thể chồng lên nhau, mày sẽ chọn làm lĩnh vực nào.

- Sao cũng được. Lụôn sẽ có cái để mà tìm hiểu thôi.

- Nhưng mày thích làm cái nào hơn?

- Cái 2 lĩnh vực tách biệt có vẻ an toàn hơn. À, ý mày muốn tao rút không làm cái này nữa chứ gì.

- Tao không có ý đó.

- Tao cũng chả hiểu là bây giờ mày muốn gì nữa.

- Tao chỉ hỏi mày vậy thôi.

- Tốt nhất là nếu mày sợ thì lần họp nhóm kế tiếp, có mặt ông T bà J., tao với mày trình bày hướng nghiên cứu cụ thể ra. Có chồng chéo lên thì sẽ bàn bạc phân chia giải quyết ngay tại đó.

- Ừ. Mà tao làm X,Y. Tất cả (everything).

- Tao cần thêm vài thông số về X,Y để hoàn thiện cái cách 3 cho tốt hơn. Chưa ai làm về cái đó.

- Nhưng mà 3 đã tốt rồi. AZ kết luận vậy.

- Tao biết, nhưng cũng chưa hoàn toàn. Tao chỉ muốn làm cái gì đó mới chưa có ai làm. Chứ không thì làm sao tao viết luận văn nếu chả có bất cứ cái gì mới về mặt khoa học.

- Nhưng nếu mày không làm cho nó tốt hơn thì sao?

- Thì kết luận là có làm vậy cũng chả ăn thua gì. Để một thằng ngu nào khác nó không làm cái đó nữa.

- Nhưng mà mày sẽ cũng làm mấy cái thí nghiệm tao muốn làm.

- Thì nếu mày chưa publish thì tao phải tự làm thôi. Chứ tao làm sao bây giờ.

- Sao mày không làm với SUVT gì đó đi.

- Thế mày thấy chất nào có hiệu quả xử lý tốt nhất?


- Thì X với Y.

- Thế giờ tao đi đánh giá công nghệ mà chừa hai cái đó ra thì còn ra cái thể thống gì nữa?!

- ....

(sắp loop lại nữa )

- {Mệt quá}. Có gì thì tuần tới gặp nhau rồi làm rõ hết luôn cho rồi. Thôi tao về. Trễ rồi

- Uh.

Hết hai tiếng rưỡi đồng hồ, từ 4h40 tới 7h10. Mịa, khô cả cổ. Chưa bao giờ nói tiếng Anh nhiều như thế này. May là thằng Nhật này tiếng Anh của nó tệ hơn mình, nên mình còn lấn lướt được nó, nó không lý luận gì lắt léo được, chứ không thì chả biết sự tình thế nào.

Chưa hết, về phòng lấy ba lô đi về thì phát hiện ra hôm nay thứ sáu, chuyến bus cuối xuất phát lúc 7h10. Trời thì mưa rả rích, bụng thì đói mà phải đi bộ về nhà. Cái dù mua ở cửa hàng 1 đôla thì gãy hết 1 gọng, cứ phập phù, gió thổi nhẹ một cái thôi là đã muốn cụp lại. Về nhà nháo nhào làm mì đậu kim chi tốc hành ăn xong rồi phải ngồi gõ lại vì chưa hết tức.

Mà sao mình chả nghĩ ra lúc đó nhỉ? Cái máy nghe nhạc mới mua có chức năng thu âm. Lúc đó mà nghĩ ra, bấm record thì giờ có phải đỡ mất thời gian hơn không.


4 comments:

  1. Cố gắng nha! Mong là mấy chuyện rắc rối sẽ qua và mọi thứ rồi sẽ ổn Vũ nghen!

    ReplyDelete
  2. Huh, ca'i thang cha ddo' la thang cha nao????? b-( Ddua ngay ddia chi dday dde con ddi ddat bomb ca'i thang cha do*? ho*i dday! Khiep, buc minh qua' khong chiu dduoc. To'm la.i la` thang cha ddo' so*. le'p ve^' so vo*'i chu' va` la.i ki bo bu?n xin... ma` la.i nha't ca'y nu*~a!!! (Hehe, chu' dda~ ga~i ddu'ng cho^~ ngu*'a cua con roi dday, lau roi k0 co' ai dde ... ha(m do.a ca!)

    ReplyDelete
  3. Tóm lại là nó không cho V làm giống nó? Nó sợ kết quả ra không giống hả? Nó mean quá

    ReplyDelete
  4. Cái này chắc tại boss của Vũ chưa phân công việc rõ ràng nên hai người mới bị rắc rối vậy.

    ReplyDelete