Wednesday, October 31, 2007

Người Việt dũng cảm

Hãy tưởng tượng một ngày không mắm tôm, không rau sống, cuộc sống sẽ khổ sở đến chừng nào?! Sẽ không còn thịt chó mắm tôm, bún riêu bún ốc, gỏi cuốn nem sống vv và vv. Ác ở chỗ là hầu như các món ăn thừơng ngày của dân Việt mình đều có rau sống, và một số món đặc biệt thì phải kèm mắm tôm. Giờ thì lệnh cấm đã ban ra, cấm buôn bán sử dụng các loại mắm tôm mắm tép vì dịch tả. Hình như đã lâu, lâu lắm rồi Việt Nam chưa bùng phát bịnh dịch này (mình chỉ bíêt trứơc năm 45, trong cái truyện gì đó của Nam Cao, dịch tả xoá luôn cả một làng) nên dân chúng chả biết sợ là gì.

Kể cũng lạ. Báo đài loan tin ầm ĩ, ra chiều nghiêm trọng lắm. Các chợ cũng bắc loa thông báo, rồi thì thanh tra y tế lòng vòng kiểm tra. Thông tin như thế chẳng lẽ không đập được vào mắt, vào tai quần chúng nhân dân hay sao? Mà nếu báo đài không đi vào được cái kênh truyền thông bà Tám ở đâu sao chẳng thấy phát huy tác dụng? Bình thừơng chỉ cần người nhà đầu hẻm đạp trúng cái gai thì tin đến cuối phố đã là người đó đạp kim bị nhiễm sida lây cho cả nhà nên cách ly tránh tiếp xúc thì chuyện mọi người không biết gì về chuyện dịch bệnh quả là lạ lùng. Có chăng, người ta biết, nhưng cứ dửng dưng, bởi, bệnh ở đâu đâu ấy, chắc nó chừa mình ra. Đọc tin trên mạng thấy báo chí lên án người bán ở chợ, dù đã dẹp hết mắm tôm mắm tép, nhưng nếu ai đến hỏi mua thì vẫn lén lút bán như thường. Các hàng quán cũng vậy, khách có hỏi thì vẫn pha mắm bưng ra. Đồng ý rằng người bán làm như thế là sai, nhưng rõ ràng người mua biết đang có dịch mà vẫn nằng nặc đòi ăn mắm thì tại làm sao?

Cái tâm lý ranh mãnh của dân nhà mình phải nói so khắp thiên hạ vô địch thủ. Giả sử họ lén lút ăn được một bữa bún đậu mắm tôm (người bán thì mặc kệ, mình đã bảo trước rồi mà cứ nằng nặc đòi ăn thì ráng mà chịu; chứ không chìêu thì khách bỏ đi hết coi như cũng chết ) mà vẫn an toàn thì họ sẽ khoái trá vuốt bụng cười hể hả, rằng thì là bọn kia thế mà nhát, bún đậu không mắm tôm thì còn khoái khầu gì nữa. Chỉ đến khi xảy ra chuyện thì lại rên rỉ rằng đã ăn cả ngàn năm nay chả sao hay lắm người ăn thế sao chỉ mình mình bị?!

Dân nước mình vẫn còn nhiều người rất xuề xoà như thế, nhưng ác nỗi, sự xuề xoà đó trong trường hợp này gây tổn hại không chỉ cho chính họ mà còn là mối nguy hiểm của cả cộng đồng, bởi cái bệnh tả này nó rất dễ lây lan. Mà Việt Nam bây giờ có giống như bảy chục năm về trước đâu, làng khác bị tả thì tẩy chay không cho qua làng mình. Cả một khối người chen chúc nhau trong mấy cái thành phố chật chội, tình trạng vệ sinh kém mà ý thức của (một bộ phận) dân chúng thì chưa chắc đã hơn gì trước năm 45, thế thì mức độ nguy hiểm hơn gấp bao nhiêu lần? Nhưng thói thường thì thần chết chưa đến gõ cửa nhà mình (hay nhà hàng xóm) thì dân ta chưa sợ, cho nên tạm thời cứ thịt chó/bún đậu mắm tôm mà chén, chứ chả nhẽ vì vài ca bệnh tả mà phải hy sinh cái món khoái khẩu thì quả là vô lý, phải không?!

4 comments:

  1. Ông còn ở Vn thì ông cũng...dũng cảm như mọi người thôi! Tôi chắc chắn thế! hehehe

    ReplyDelete
  2. Cái này thì không à nhe. Tại vì tía tui kỹ lắm á. Nhà tui giờ chắc đã tiệt trùng rồi cũng nên.

    ReplyDelete
  3. uhm, đúng là ở mình nhiều người còn xuề xòa lắm. Như đợt có cúm gà H5N1, tui về VN nghĩ là ko ai dám ăn gà, vậy mà nhà mình vẫn ăn gà :D, hỏi bố thì bố nói nó bị ở đâu đó ko bị ở đây đâu :-P... nhưng mà cấm ăn thịt gà thì cũng... mệt à

    ReplyDelete
  4. Ma` benh ta? la` benh gi` the nhi? Co' nguy hiem k0? Khiep hom qua con moi ddi an bu'n rieu co' bo? 1 teo mam tom. Hix, cha biet tin tuc gi ca

    ReplyDelete