Monday, April 16, 2007

Thảm sát ở Virginia Tech.

Vụ này đang ầm ĩ trên cả thế giới chứ chả riêng gì ở Mỹ, không nói chắc mọi người cũng biết hết rồi. Sợ thật. Giả sử chuyện đó xảy ra ở đây thì thế nào nhỉ?

Ngay lập tức sau khi báo chí truyền hình đưa tin, cả trường nhận được email từ ông hiệu trưởng (chuyện hiếm cực kỳ, vì chả bao giờ mình thấy hiệu trưởng gửi mail cho sinh viên hết). Sau mấy dòng chia buồn sâu sắc với cả thành kính phân ưu bla bla cho có vẻ lịch sự là phần mục đích chính mà ổng muốn nói: Làm ơn đứa nào có chuyện gì căng thẳng thì nên đến gặp chuyên viên tư vấn tâm lý các thể loại từ trường ra tới ngoài đường, không nên để bụng rồi thì sinh ra táo bón, khó chịu quẫn trí làm chuyện điên khùng. Còn mấy người tỉnh táo thì nên cảnh giác hơn, nhìn ngó xung quanh thấy có đứa nào khả nghi là báo cáo ngay cho cơ quan chức năng. Kèm theo đó là một mớ website, địa chỉ liên lạc, số điện thoại của các thể loại từ bác sĩ tâm lý cho đến cảnh sát cứu hoả. Làm mình cũng thấy hơi sợ sợ.

Lúc đầu mình tưởng là do học hành căng thẳng hay bị thầy đì sói trán mà thằng đó đâm ra khùng thì hay quá. Mấy ông giáo sư sẽ nhìn gương đó mà sợ, không bắt sinh viên học nhiều, làm nhiều nữa. Sáng nay đọc báo thấy bảo là thằng đó vì thất tình nên mới vác súng hỏi thăm người yêu rồi sẵn tiện chán đời làm cỏ luôn vài lớp học. Như thế thì chả có gì doạ được mấy ông giáo sư. Hay là lúc nào cảm thấy quá tải thì mình sầm mặt lại, lầm lì không nói tiếng nào trong vài ngày cho mấy ông thầy sợ chơi!?

Nói chung là sau cái vụ này thì mình cảm thấy cuộc đời không an toàn dù bất cứ đâu. Ở những khu vực có chiến tranh thì khỏi nói rồi. Còn ở những nước nghèo nghèo ẩu tả như ở Việt Nam có khi còn ghê hơn nữa ấy chứ, không có súng để xả nhưng mà mấy thằng cha tài xế xe đò đường dài ngủ gục một lần còn giết nhiều hơn 33 người là cái chắc, nhưng cái đó là do buồn ngủ, mà buồn ngủ là một phạm trù rất tự nhiên mang tính bản chất của con người . Còn điên khùng bắn giết mới là biến thái.

Nước Mỹ này chúng nó có một cái dở là quá tự do nên mới ra nông nỗi. Chuyện cho phép sở hữu súng là một vấn đề đang gây tranh cãi, nhưng rõ ràng chuyện một thằng vừa bắn chết người ở khu ký túc á xong, cảnh sát còn bao vây khu đó để điều tra mà nó lại xuất hiện cách đó có mấy trăm thứơc để bắn tiếp mà không ai biết nó là ai hết thì mới thật là tệ. Cái này thì thua Việt Nam là cái chắc. Ở nước mình thằng nào rục rịch làm cái gì thằng hàng xóm nó biết hết. Có một vụ bắn nhau như thế thì chỉ sau năm phút thì cả trường cả quận đều biết chứ chả phải như ở bên này, bọn sinh viên sống cùng ký túc xá mà chả biết gì, phải đóng cửa bật TV với lên mạng mà xem bọn phóng viên ngồi máy bay trực thăng bay vòng vèo trên đầu tường thuật trực tiếp chuyện xảy ra cách mình mấy chục mét bên kia bức tường. Chỉ tội cho ông hiệu trưởng trường Virginia Tech, phen này chắc bị dân tình chửi dài dài vì cái tội chỉ gửi đi 1 cái email báo là đang điều tra một vụ bắn người ở ký túc xá mà không nói rõ là thủ phạm có thể đang lang thang trong trường vì ổng và cái đám cảnh sát ngây thơ nghĩ rằng bắn xong thì nó phải cấp tốc trốn đi chứ không dè là nó muốn thiết lập một kỷ lục mới về cái mà báo chí nhà mình dịch là "thảm sát học đường" (nghe văn vẻ nhỉ!?).

2 comments:

  1. Thiet tinh la co' chuyen han ta that tinh a'? Sao sang nay doc Aggie em co' thay dau? Ui nho nhen, Scrat co gi de bung thi nho uong thuoc tieu vao, chu dung de ta'o bon roi di shoot tum lum day.

    ReplyDelete
  2. Hi hi, có báo đưa tin bảo thằng đó nó cãi nhau trước khi bắn bạn gái trong ký túc xá. Nhưng theo các tin khác thì có vẻ như là nó hành động như thế là vì tâm thần nhiều hơn là vì thất tình.

    ReplyDelete