Friday, April 20, 2007

Tào lao cuối tuần

Chán quá, chả biết ăn gì ở nhà nữa. Có mấy món ăn tới ăn lui hoài vẫn chưa hết. Mà nấu nữa thì đồ còn đó chả lẽ đem đổ. Thật nhức đầu quá. Cái ngăn tủ lạnh của mình thì lộn xộn quá chừng, hổng biết làm sao dọn đây nữa. Bỏ thì cảm thấy tội lỗi, không bỏ thì nhìn cứ dơ dơ thế nào, mà chả biết mình có ăn hay không nữa hay chờ tới lúc hư rồi đem đổ đi cho đỡ áy náy?!

Mấy tuần nay mình đi ăn ngoài hơi nhiều. Và phát hiện ra là có quá trời thứ ngon bán ngoài kia, tại sao mình cứ phải ru rú ở nhà ăn cơm với nước mắm kho quẹt hết ngày này qua ngày khác (?!). Thế là mình rủ tụi nó mỗi tuần ít nhất đi ăn trưa 1 lần ở một tiệm mới cho biết, vì gần đây đi ăn tiệm nào cũng thấy hối tiếc vì sao mình không biết chỗ đó sớm hơn.

Chứng thèm ăn vặt của mình vẫn chưa giảm tí nào, cũng may là mình không thíchmấy thứ đồ ngọt chứ nếu không thì phát phì mất. Một mình mình mua 10lbs cam đem về ăn rỉ rả từ hôm thứ tư tới giờ cũng hết hơn nửa, tức là mỗi ngày ăn sơ sơ cũng gần 1 kí. Kinh dị. Chưa kể là còn mấy trái táo chưa ăn, để nó sắp mốc tới nơi rồi. Dạo này công nhận mình ăn xài hoang phí thế. Trong khi đó thì tài khoản đã xuống thấp đến mức kỷ lục rồi, trong khi đó còn 10 ngày nữa mới lại được lãnh tiền.

Tháng tới còn phải đi hai cái đám cưới của hai thằng bạn học. Lần đầu đi đám cưới Tây nên chả biết mô tê gì hết. Chả biết phải mua gì tặng cho bọn nó, vì hình như bên này chúng nó không nhận bao thư thì phải. Một thằng thì cưới một con bé người Việt (mình cũng chưa biết con bé đó nữa). Còn nhớ hôm gần cuối học kỳ trước, mình tròn mắt nhìn nó khi nó bảo "Tao sắp đám cưới, vào tháng tới." Ngừng khoảng vài giây nó mới nói tiếp "Và tao sẽ có con vào tháng 11". Ối mẹ ơi, hèn chi nó phải làm đám cưới tốc hành thế. Còn buồn cười hơn nữa là lúc đó nó vẫn chưa gặp bên nhà gái để "thú phạt". Nguyên cả hai tuần sau đó nó lo tới phát tội, nhìn mặt lúc nào cũng lơ ngơ như người mất hồn, nó bảo nó sợ bà chị với lại ông bố của con bé nọ lắm, vì nhà đó đã từng "kick nó out" khi con bé kia dẫn nó về chơi hồi trứơc khi có chuyện. Mình phải trấn an nó là người Việt rất hiền , vả lại cho dù ông bố và cả nhà của con bé kia có dữ đến mức nào, thì họ cũng phải chấp nhận cho chúng nó cưới nhau thôi, chả nhẽ làm ầm ĩ lại đeo mo với hàng xóm à. Với lại ở bên này, chuyện đó xảy ra mà thằng Tây nó đến xin cưới cho là tốt rồi, gặp thằng khác nó không thèm cưới luôn thì sao. Nói chung là cứ phải trấn an nó đã, chứ mình cũng có biết phản ứng của một "người Việt chính gốc sống ở Mỹ mấy chục năm" với chuyện này như thế nào đâu. Cuối cùng thì bây giờ nó đã bình thường trở lại, mọi chuyện đều êm xuôi, chả có đánh nhau cạo đầu bôi vôi hay đập bàn đuổi ra khỏi cửa gì hết, chỉ có điều hình như bố mẹ con bé kia sẽ không đến dự lễ cưới ở nhà thờ thôi. Không biết có phải vì thằng rể không chịu gánh chi phí tiệc cưới ở nhà hàng hay còn lý do gì khác nữa.

Còn cái đám cưới thứ hai thì thằng đó nó đã nói từ trước đây mấy tháng, nên mình chả có bất ngờ gì. Thằng này cũng lạ nốt, nó ngoan đạo một cách hiếm thấy so với bọn trẻ Tây bây giờ. Vừa ra trường đi làm là cưới vợ ngay. Bọn nó chuẩn bị đám cưới cực kỳ bài bản, ngay cả cái thiệp mời cũng thấy đẹp nữa. Mà nhà thằng này thì giàu rồi, nên chắc là chả có lo lắng lắm đến chuyện chi phí cưới xin. ( Trong một lần nói chuyện, nó bảo nhà nó có cái farm trồng cỏ với lại bông vải. Nó nói bao nhiêu arce lúc đó mình chả biết nữa, chỉ khi về nhà tra bảng thì mới biết cỡ 800ha ).

Nói dông dài nãy giờ chỉ để than một điều là: Tóm lại bây giờ làm sao tiết kiệm chi tiêu!?

2 comments:

  1. Nấu cho từng ngày thôi ông Vũ ơi, không phải ăn đồ cũ và cũng không phải ăn mãi một món. Chỉ có một người ăn thì ăn ngoài cũng tiện đó. Vừa thay đổi khẩu vị vừa tiết kiệm thời gian làm những việc khác. Thời giờ là tiền bạc mà. :)

    ReplyDelete
  2. Ui gioi`, bay gio anh lai than chi duoc an com voi nuoc mam kho quet a? Thay may blog truoc cua anh toan mon ngon, het mon nay den mon no con gi. Den em cung phai them, hic.

    Ma dung' roi anh, thinh thoang phai doi an Com sang an Pho, hihi, cho no' hoanh trang'!

    ReplyDelete