Sunday, April 15, 2007

Lost

Chưa bao giờ mà mình làm bài tập mà chẳng có tí khái niệm nào về cái mình đang làm. Cứ loay hoay ráp hết cái công thức này rồi công thức khác mà chả hiểu ý nghĩa của các thành phần của công thức đó là gì. Nhưng cũng mừng là cả lớp đều bị như mình chứ chả phải chuyện của cá nhân nên cũng hy vọng là ông thầy ổng thương tình mà nhìn lại.

Nhưng cũng phải công nhận là mình làm biếng + ỷ y nên mới ra nông nỗi này. Nếu lo làm bài từ trước, phát hiện ra mình không biết thì đâu đến nỗi như vầy. Cứ nghĩ là hai ngày cuối tuần thì đủ để làm hết mọi thứ, ai dè... Chiều hôm qua cắm đầu làm cho tới tối rồi tới khuya rồi tới 3h sáng mà chả có xong được. Đầu óc thì càng lúc càng mụ mẫm, nên quyết định bỏ mặc đó đi ngủ. Vậy mà có ngủ ngon đâu, chập chà chập chờn cho tới lúc chuông reo thì lại vội vã ngồi dậy. Nghĩ mà tội nghiệp con mèo, đến 3h sáng lúc chuẩn bị tắt đèn ngủ mình mới nhớ là chưa cho nó ăn tối, không biết bị đói vậy nó có bị sao không nữa.

Cuối cùng thì mình cũng quyết định không khai thuế năm 2006 vì có quá nhiều thứ rắc rối (cũng tạo cái tật chờ đến phút cuối, giờ mới thấy hậu quả). Thôi thì cố gắng tự nhắc nhở mình sống và lao động nghiêm túc theo gương của bác Hồ vĩ đại mới được. Ít nhất là hôm nay về nhà cũng phải nhớ cho mèo ăn nhé.

No comments:

Post a Comment