Saturday, September 22, 2007

Soup curry

Trong cuộc đời làm nghệ ... thực của mình, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy tự hào về cái khả năng mò mẫm nấu nướng. Không phải vì hôm qua mình làm được chả quế, sáng nay lại làm tiếp chả lụa (gói lá đàng hoàng, nhưng khong phải lá chuối mà là lá dong ... cảnh trồng trước cửa cái building của khoa.). Mấy cái đó có cách làm sẵn , cứ lên mạng mà gõ tìm là ra tất. Cái đáng nói nhất là mình đã biết cách tự nấu soup curry rồi!!!

Đa số mọi người chắc không biết soup curry là gì, trừ những ai đã từng đến Hokkaido, Nhật Bản. Đây là món mà những nhà hàng ở Sapporo, thành phố lớn nhất Hokkaido sáng tạo ra, và rất được ưa chuộng ở đó. Có lẽ cái khí hậu lạnh giá của vùng Hokkaido thích hợp với cái món ăn nồng gia vị, cay và nóng bỏng lưỡi này. Mình chẳng bao giờ quên được những buổi tối cả bọn rồng rắn kéo nhau đi lạo xạo trên tuyết tìm đến quán Picante, đứng ngoài cửa xuýt xoa vì lạnh, chờ người ở bên trong ăn xong đi ra để lấy chỗ ngồi. Quán lúc nào cũng đông nghẹt khách, đặc biệt là buổi cuối tuần. Càng chờ đợi ngoài trời lạnh, khi vào được chỗ ngồi ấm áp, hít một hơi mùi gia vị thơm nồng bay ra từ nhà bếp, thấy cuộc đời chẳng còn gì thích hơn. Khi gọi món, khách cũng chọn luôn mức độ cay (thường từ một tới năm thì miễn phí, nếu muốn độ cay cao hơn, tối đa là mười, thì phải trả thêm tiền). Mình luôn chọn độ năm, để không mất tiền thêm. Cho dù như thế, soup cũng đã cay lắm rồi, chẳng biết với độ cay cao nhất thì lưỡi còn biết mùi vị gì khác nữa không.

Image


Gọi xong lại phải chờ. Vì món này mỗi khi khách gọi nhà bếp mới nấu, nên phải chờ ít nhất hai mươi phút mới có thức ăn, nếu vào lúc cao điểm thì còn phải chờ lâu hơn nữa. Thật ra, trời lạnh, chờ đợi lâu, bụng càng đói, mùi gia vị thì bay ngào ngạt khắp nơi, cho đến khi người phục vụ bưng phần của mình tới thì có ăn gì cũng thấy ngon. Nhưng mà món này thì ngon thiệt sự chứ không phải như món mầm đá. Nước soup thì sanh sánh, ngọt thịt, lại thơm nồng mùi gia vị. Rau củ thì được nướng sơ qua rồi mới nấu, ăn thơm thơm. Thịt gà thì mềm ơi là mềm, đụng muỗng vào là thịt tự động rời khỏi xương, khỏi mắc công gỡ. Cơm ăn cùng với soup thì nấu với tí bột nghệ, có màu vàng nhạt, hạt cơm dẻo quẹo mà ăn không thấy ngán.

Vì lẽ đó mình nhớ mãi cái món đặc biệt ấy. Hai năm rồi, mỗi khi trời lạnh mình lại ước gì có một phần soup curry nóng trước mắt. Mấy hôm trước tình cờ phát hiện một công thức nấu soup curry bí đỏ của bọn Tây ăn chay, mình chợt nghĩ không khéo xài cho cái món soup curry cũng được. May thay, trong bếp có đủ thứ gia vị trên đời, từ Tàu, Thái cho tới Indo, Ấn Độ qua tới bên Tây. Ông chủ nhà mình người Đức, nhưng vợ quá cố của ổng người Indo, nên ổng chuyên môn nấu đồ ăn gia vị nồng ơi là nồng. Hôm nay nhân dịp chủ vắng nhà, mình nhảy vô bếp vọc cái niêu gia vị. Căn cứ theo cái công thức của bọn ăn chay kia, mình cứ cho vô dầu nóng một muỗng bột hạt ngò xay, một muỗng bột hột thì là, một muỗng garam masala (cái này là bột gia vị của bọn Ấn, kiểu như ngũ vị hương của mình, kiểm tra thành phần trên mạng thì thấy có đinh hương, bạch đậu khấu, nhục đậu khấu, tiêu đen, quế và nhụy nghệ tây) và một muỗng bột curry cũng của bọn Ấn. Sau khi xào qua xào lại một tí thì cho nước hầm gà vào nấu lên. Nếm, ngửi lại vẫn thấy không giống cái mùi mà mình đã ăn ở Picante, thế là phải vắt hết óc để nhớ lại coi cái mùi hồi đó mình ngửi giống cái mùi nào trong số mấy cái chai mình đang có, rồi cứ thế mà rắc thêm vô. Rắc qua rắc lại một hồi thì cũng thấy mùi tạm giống, chắc cũng 80% à nha. Nhưng ác cái là cái nước soup chả có cay gì hết, mà màu cũng lợt nhách chứ không đẹp như ở nhà hàng, thế là lại hí húi kiếm cái gì đó cay bỏ vô. Tiêu đen thì mình có, nhưng mà bỏ vô chắc không ra màu đẹp rồi. Ông chủ nhà có mấy hũ bột ớt màu đỏ, mình rắc cả muỗng vô mà cũng chả thấy cay gì, chắc là mấy loại đó để tạo màu cho đẹp là chính. Cuối cùng, mình chợt nhớ là trong tủ đá còn một mớ ớt hiểm của Việt Nam, cay thấu trời luôn. Bỏ hai trái vô, dầm dầm một lát, thế là nước soup nó cay như ý.

Mình nhớ là trong mấy loại rau củ trong soup có một lát bí đỏ nướng, nhưng mà bó tay, mình không có thích ăn bí đỏ nên chẳng bao giờ mua. Còn mấy thứ cà rốt, ớt chuông, cà tím , cà chua, đậu, với lại khoai tây thì nhà có hết rồi. Thế là chỉ việc cắt ra, bỏ vô lò nướng lên. Cơm thì khi nấu cho thêm tí bột nghệ cho nó có màu vàng. Khi mình cho bột nghệ vô nước thì thấy nó biến đi đâu mất hết, chả thấy màu gì, vì thế cứ thế mà cho vô hoài. Hậu quả là khi sau cơm sôi, nước rút hết, cơm có màu vàng khè luôn. Kệ, dù sao cũng đẹp chán. Rắc thêm một tí lá ngò khô nữa là xong. Dọn ăn đựơc rồi. Lâu lắm rồi mình mới ăn tối một cách hí hửng như vầy.

Đây, bữa tối mà mình mong mỏi hai năm rồi đây :

Image

Cận cảnh. Không kìm được, phải tự công nhận là mình trình bày đẹp .

Image

3 comments:

  1. nhìn thấy ko hấp dẫn như mày nghĩ!

    ReplyDelete
  2. Phải công nhựn là tui bái phục tài nghệ...thực của bạn Vũ đó nha! Hihi

    ReplyDelete