Tôi khộng có thói quen đọc mấy cuốn báo đầy hình quảng cáo trên các chuyến bay. Lần này đi Houston, tôi đã chuẩn bị trước một cuốn sách nói về kỹ thuật chọn góc chụp ảnh căn bản, nhưng hoá ra trong đó cũng toàn là hình và chỉ trong vòng có một tiếng tôi đã đọc xong hết. Thông tin thì nhiều nhưng vì chả có thực tập được nên tôi lướt rất nhanh. Hơn 1h còn lại, chả biết làm gì tôi giở mấy cuốn tạp chí trước mặt ra để giết thời gian.
Trái với suy nghĩ của tôi lâu nay về những thứ nhàn nhạt, đèm đẹp viết trên mấy cái tạp chí kiểu như thế, cùng với một đống hình quảng cáo, lần này trong quyển Hemispheres tháng 12 có nhiều truyện ngắn. Tôi chọn đọc truyện có vẻ dài nhất, một phần bởi vì cái tựa có vẻ là lạ. Thật may mắn cho tôi, nếu tôi có mang them một cuốn sách nào khác thì chắc là tôi đã bỏ lỡ mất một câu chuyện cảm động. Cả câu chuyện là một hành trình dài nhưng được kể với giọng điệu nhẹ nhàng, giản dị nhưng thật lôi cuốn. Và chỉ khi đến câu kết thúc thì tôi nhận thấy cảm xúc của mình suýt nữa không kềm lại được.
Từ đó tôi mới để ý về truyện vừa đọc. Hoá ra đó là một trong những truyện đã từng được đăng trên Hemispheres 6 năm về trước cũng vào dịp Noel, và rất được yêu thích. Bây giờ, họ lại cho đăng lại lần nữa, cũng vào dịp Giáng Sinh trên cùng một tạp chí. Thật may mắn, bởi vì 6 năm trước tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ được ngồi máy bay, chứ nói gì được bay trong nước Mỹ.
Do tiếng Anh của truyện khá đơn giản, tôi quyết định dịch sang tiếng Việt, coi như một cách rèn luyện tiếng Việt vốn đang bị rơi rụng dần sau một thời gian dài không viết tập làm văn kể từ lúc tốt nghiệp phổ thông.
đổi cách xưng hô, văn của ông khác hắn, cứ tưởng ông copy báo nào ra chứ
ReplyDelete