Saturday, January 27, 2007

Thương nhớ Davis (2)

Tôi đi ra hành lang tìm thằng Carlos, bảo nó ngồi thảo luận chon xong cái bài báo cáo để tôi còn đi. Nó đang làm dở bài tập, nên lười mở cái báo cáo kia ra. Tôi đành lục lọi trong đống giấy tờ nó để trên bàn rồi tự sửa lấy. Nhưng không kịp, chỉ còn có 20 phút nữa là tới giờ tàu đến. Tôi lại vứt lại cho nó và nhờ nó làm nốt phần còn lại, vì “tao phải đi đón bạn”. Nó cũng thông cảm, gật đầu cười toe toét.

Nó lại hỏi: “Còn lịch thí nghiệm tuần tới thì sao?”. “Mày cứ chọn đi rồi báo cho tao lả được.” Tôi với nó học chung tất cả các môn trong học kỳ này nên lịch của nó với của tôi là như nhau.

Tôi chạy sang building kế bên tìm Đông. Đông cũng là bạn học cùng lớp với tôi hồi trung học, giờ đang học về Vật liệu. Đông đang ngồi sửa bài báo chuẩn bị nộp. Đông hỏi: “Khoẻ không?” (Câu cửa miệng của dân bên này). Tôi hổn hển bảo: “Thuý đang trên đưồng đến đây, sẽ đến ga lúc 11h45.” Đông hỏi: “Sao biết?”. “Thuý email cho tui, bảo là đi chuyếu tàu lúc 11h45”. Đông bảo: “Mấy hôm trước Thuý có email bảo là khi nào đến ga sẽ gọi điện.” “À, tại tôi đưa trang web lịch tàu cho nó, nên nó mới biết chính xác giờ đến”. “Thế bây giờ đi ngay ra ga à?” Tôi gật đầu: “10 phút nữa tui quay lại nhé. Đông có kẹt gì không?”. “Không”.

Tôi quay trở lại building của khoa tôi. Gần trưa nên bọn nó tản ra đi ăn hết, chỉ còn có ba thằng lớp tôi. Thằng Peter vẫn ngồi làm nốt bài tập, vừa làm vừa gặm sandwich. Thằng Carlos thôi kkhông học nữa, đứng tựa lan can lầu nói chuyện điện thoại với vợ. Tôi xếp sách vở tài liệu lại bỏ vào balô. Thằng Ashay hỏi: “Mày về luôn à?” Tôi toét mồm cười, gật đầu. Rồi vác balô, đi sang bên kia.


Đông gõ nốt mấy từ rồi đóng máy lại. Tôi và Đông đi ra bãi đậu xe. Bãi đậu xe ngút mắt. Tôi không biết lái xe, cũng chẳng quan tâm đến xe hơi. Với tôi chiếc nào chạy chắc cũng như chiếc nấy, chỉ có đẹp hay xấu mà thôi.


Gần trưa nên bãi xe vắng người. Nhìn quanh chỉ có hai đứa tôi giữa một rừng xe. Lên xe, tôi ngồi trước bên cạnh Đông, thắt dây an toàn. Xe đậu dưới nắng lâu nên không khí hầm hập và có mùi khó chịu. Tôi cảm thầy khó thở. Bình thường thì tôi chả có say xe bao giờ.

Đông lái xe theo đường vành đai của trường, rồi đi vào downtown. Đông có vẻ háo hức muốn gặp Thuý, còn tôi thì chả thấy gì đặc biệt. Có lẽ tại vì hai đứa tôi chat chít trên mạng cũng thường, với lại năm ngoái có thời gian hai đứa làm việc chung mấy tháng, cãi nhau suốt. Ở trên mạng vậy mà hay, ít cãi hơn. Tôi cảm thấy khó thở, nhưng Đông lại nghĩ là tôi hồi hộp. Đông cứ nghĩ tôi và Thuý có gì đó với nhau, trong ngần ấy năm.


Từ trường đến ga chỉ có hơn 1 dặm, nhưng phải đi vòng. Vả lại, đừơng ở Davis không có đèn đỏ đèn xanh, đến mỗi ngã tư đều có bảng stop nên phải dừng suốt. Đây là lần đầu tôi ngồi xe hơi đi ra ga thế này.

Xe ngoặt vào cổng phụ của ga rồi chạy chậm chậm vào bãi xe. Có bảng báo permit only. May mà còn có một chỗ cho đậu 20 phút. Hai mươi phút là đủ rồi, tôi cười.

Ga ở town nhỏ, buổi trưa nên vắng. Ngoài đường vắng tanh. Có khoảng chục người chờ ở gần đường lên tàu. Văng vẳng tiếng thông báo từ trong phòng vé. Cái micro hình như có vấn đề, tiếng của ông bán vé nghe cứ lạo xạo. “Tàu 517 đi Sacramento đến lúc 12h15.” Tôi vào trong phòng chờ, thấy đúng là cái tàu đến từ San Jose. Vậy là trễ rồi. Chả biết làm gì, hai đứa lấy mấy cuốn lịch tàu chạy, mấy cái bản đồ du lịch, mấy cái tờ quảng cáo nhà nghỉ đọc vẩn vơ. Đông chép miệng than: “Ngồi đây chắc lát nữa thế nào cũng gặp Supervisor của tui. Thứ sáu nào bả cũng về sớm lúc gần trưa.” Tôi trấn an: “Chắc bả đi chuyến khác, chứ đi bộ từ trường ra đây cũng mất gần nửa tiếng chứ ít gì.”

Hai đứa trở ra xe, ngồi vào lái đi 1 vòng sân rồi đậu vào slot kế bên để tránh bị phạt. Lại thấy ngốt.


Tiếng còi tàu hú từ xa dè dặt, vui mừng. Tôi nói:"Chắc chiếc này.". Bọn kia vẫn ngồi bình thản. Hai đứa lại đi đến gần đường tàu. Ở đây không có rào chắn giữa đường tàu và nhà ga. Ai muốn lên tàu cũng được, không cần vé. Nhưng lên đó rồi thì phải mua vé đắt hơn 50%.

Tôi đứng cách đường tàu hơn chục mét, nhìn dọc theo thân tàu. Trên tàu cũng vắng, người ngồi trên tàu bình thản và lơ đãng nhìn chúng tôi trên sân ga. Đây là ga lẻ. Nơi tôi sống buồn tẻ. Nơi tôi đứng cũng thế.

Khoảng hÆ¡n chục người xuống tàu, Ä‘i vào sân. Vài người chắc là dân địa phÆ°Æ¡ng. Má»™t anh lính. Mấy người khách du lịch. Má»™t bà da Ä‘en to phục phịch, Ä‘i lắc lÆ° mỡ là mỡ. Má»™t thằng nhóc hippy mặc quần jean rách, thắt lÆ°ng làm bằng băng đạn của súng trường. Má»™t con bé tóc vàng mặt lấm tá
º¥m mụn. Sau con bé là má»™t cặp vợ chồng già. Thuý.

Thuý xoã tóc, mặc áo pun, quần jean, đeo kính (không phải cận, vì đã giải phẫu bằng laser), kéo theo một cái balô nhỏ. Thuý nhìn thấy hai đứa tôi thì toét miệng cười.
Hai đứa tôi tiến đến. Tôi đỡ cái balô. Thuý nói: “Tàu gì mà chậm rì. Lại còn trễ nữa chứ. Bực muốn chết”. Tôi bảo: “Chắc bà xui, tui đi mấy lần có bị gì đâu”. Đông cười: “Khoẻ không?”. Thuý so vai. “Trời ơi ở trên này lạnh quá. Phải biết vậy tui đem áo ấm của tui. Không có phải lấy tạm cái áo của bà cô tui. Nó rộng rinh, xấu hoắc. Tui không muốn mặc, cất trong giỏ rồi.” Tôi cười: “Rộng gì, bà mà cũng mặc vừa áo size nhỏ nữa á?”. Thuý nguýt tôi. Đông nhìn hai đứa, lặng lẽ cười. Lúc nào Đông cũng ít tiếng ồn hơn hai chúng tôi.

Thuý than đói. Ba đứa rủ nhau đi ăn. Tôi không muốn ăn đồ Thái, chỗ hôm mới qua Đông có chở đi ăn một lần. Chả có vị gì của Thái cả, chắc là nấu cho dân Tây ăn nên thế. Mà hy vọng gì bọn Tây ăn được đồ cay và nồng gia vị.

(còn nữa)

No comments:

Post a Comment