Chuyện ngừơi Việt
Bà con của Thuý giàu. Thương Thuý lắm. Sang đây từ năm 75 nên nghề nghiệp ổn định, nhà cửa sang trọng, con cái thành đạt. Nhưng mỗi lần nói chuyện là toàn nói về chuyện ai đeo kim cương to hơn, nhà ai rộng rãi sang trọng hơn, con dâu làm lương mấy trăm ngàn một năm, mới mua cho mẹ chồng cái túi đồ hiệu hơn ngàn đô. Nghe mà phát chán. Tôi cũng thế. Mấy lần nghe lóm người Việt nói chuyện với nhau mà thấy ngán ngẩm. May mà mấy người họ hàng nhà tôi không như thế.
Thuý bảo: “Bác tui thương tui lắm. Đưa cả điện thoại cho tui cầm đi. Ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm. Nhưng mà bác tui chỉ muốn gả tui cho Bác sĩ thôi. Mà bác sĩ bên này giàu thiệt nha. Bác tui làm dược sĩ thôi mà đã giàu rồi.”
Tôi cười: “Bác bà mà biết bà đi chơi với 2 thằng chưa có chữ sĩ nào thì bà chết”. Thuý bảo: “Tui không hiểu nổi mấy người bên này. Bon chen thấy sợ. Lúc nào cũng tiền tiền tiền. Hay là ông ráng học đi, sau này ra trường có việc làm tốt thế nào cũng có vợ đẹp.” Tôi bảo: “Thôi, không dám. Có bà má vợ như bác bà thì tui thà ế còn hơn.”
Hai đứa đánh một vòng rồi trở lại chỗ Đông. Đông giới thiệu với Thúy một vòng mấy cái máy trong lab với lại cái nghiên cứu mà Đông đang làm. Đông cũng giới thiệu Thuý với cô bé làm chung lab. Cô bé nhỏ nhắn, khá xinh xắn, cũng là dân Việt Nam nhưng không nói được tiếng Việt do sinh ra bên này. Thuý bảo: “Trông bạn không giống người Việt Nam lắm”. Phương bảo: “Thật không? Mẹ tôi là người Việt, bố là người Sing.” Phương chào chúng tôi rồi đi về trước. Thuý nhìn Đông, bảo: “Cô bé đó xinh quá. Sao Đông không cưa đi.” Đông cười, lắc nhẹ đầu: “Không phải tuýp của tui”. Đông đóng cửa rồi chúng tôi đi ra.
Lúc ngồi trên xe, Đông hỏi bây giờ muốn làm gì? Tôi chả có ý tưởng gì. Ở đây đã mấy tháng mà tôi chả bao giờ đi ăn hay đi chơi ở downtown cả. Cuối cùng quyết định dạo một vòng quanh toà nhà làm việc của thống đốc bang, rồi qua bên khu phố cổ gần đó. Cũng chả có gì đặc biệt. Xong rồi lại đi ăn. Phở.
No comments:
Post a Comment