Thursday, January 18, 2007

Ở nhà mới

Sau lần không mướn được phòng của thằng nọ, mình cấp tốc hẹn gặp một nhà khác vào hôm sau. Nhìn cái tên có vẻ là người Đức, lại yêu cầu người thuê là sinh viên sau đại học, mình nghĩ chắc là thằng chủ nhà cũng là sinh viên nước ngoài như mình. Thế thì tốt rồi. Vả lại giá nhà lại rẻ so với mặt bằng chung ở đây. Cơ hội tốt mà không chụp lấy cũng uổng.

Thế là ngày hôm sau, dù trời vẫn mưa lắc rắc, lại là Chủ nhậtt, xe buýt không chạy nên mình đành phải mượn tạm xe của thằng ở chung nhà. Mới chạy được có mất thứơc thì mình suýt té úp mặt xuống đường, vì cái xe của nó yên thì cao, mà cái thanh ngang trên cổ xe chả hiểu tại sao cứ trượt qua trượt lại. May mà nhảy xuống kịp. Lỡ hẹn rồi, biết làm sao được, đành phải lết chiếc xe đó đi thôi. Chả lẽ đi bộ.

Mà đúng là trời không để mình đi bộ hôm đó. Thay vì làm như thế, ổng bắt mình vừa đi vừa dắt theo chiếc xe đạp, bởi vì đi nửa chừng thì bánh xẹp lép, mà đường sá vắng tanh, chả có tiệm sửa xe dạo như ở nhà. Ở bên này, xe mà hư thì chỉ có nước ở nhà tự sửa, đem vô trường hoặc tiệm sửa xe ở downtown, mà chủ nhật thì tất cả các tiệm đều đóng cửa. Với lại giá sửa cái xe đạp (cho dù là hư nhẹ đến đâu) cũng gần bằng vứt nó đi mua xe mới, nên thôi, cố mà lết nó về nhà tự sửa cho xong. Lúc đó lại đau lòng nghĩ tới cái xe xịn của mình đang chu du ở phương nào?! Lại lầm bầm chửi tiên sư thằng ăn cắp!

May mà hôm đó mình có trừ hao nên khộng đến trễ hẹn. Chỉ có điều khi đến nơi thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, giày lấm lem. Bấm chuông thì một ông già và một bà già ra mở cửa. Hoá ra, cái thằng đang thuê nhà của hai ông bà sắp chuyển đi qua bang khác, nên ông bà cần cho thuê nhà. Nhìn sơ qua một vòng thì đã thấy thích rồi, vì phòng khách nhìn khá đẹp với 2 cái piano và một cái tủ sách to đùng. Trên mấy cái bàn lại có mấy bình hoa tươi nữa chứ. Bếp thì rộng rãi, sạch sẽ. Sân vườn sau cũng rộng. (Chỉ có điều cái phòng của mình thì khá bé). Nhưng có sao đâu, mình lại có phòng tắm riêng nữa, quá tốt còn gì. Và quan trọng là giá thuê RẺ (còn rẻ hơn mình tưởng trứơc đó nữa, vì không phải trả thêm tiền điện nước, ga gì cả).

Xem xong qua một vòng thì đến phần thoả thuận. Ông chủ nhà rút ra một tờ giấy in sẵn các yêu cầu. Nói chung chả có gì là khó khăn đối với mình cả (nhưng với bọn Mỹ thì chắc là có). Không được gây quá ồn sau 10h đêm, không dồn chén dĩa dơ trong bồn rửa chén, không tự ý thay đổi kiến trúc nhà nếu không được phép (trời, để làm gì!?), khách đến thăm ở qua đêm tối đa 2 ngày, quá 2 ngày thì trả 5$/ ngày… Và cuối cùng: Tiết kiệm điện, nước. Bà cụ ngồi cạnh giải thích là chúng tao yêu môi trường, chúng tao là thành viên của hội bảo vệ môi trường. Quê tao ở tại đây, nện tao yêu vùng này lắm… vân vân và vân vân. (May quá, mình được cộng điểm vì cũng là sinh viên ngành môi trường, hê hê). Cuối cùng, quan trọng nhất là phải thoả thuận với chủ nhà về chuyện đi nghỉ hè để đảm bảo lúc nào cũng có người ở nhà để… cho con mèo ăn ngày hai bữa. (Má ơi!). Có vẻ như đó là lý do chính để ông chủ nhà cho sinh viên thuê nhà, chứ thường thì người già bên này khi về hưu giàu thấy mồ, việc gì phải cho người lạ ở trong nhà cho phiền phức.)

Mình đang muốn mướn cái phòng đó vì thấy quá rẻ nên cứ thế mà toe toét gật đầu. Mà mình thấy mấy cái điều kiện đó nếu họ không đòi hỏi thì mình cũng làm thế thôi. Thế là xong, đem hợp đồng về ký, chuẩn bị chuyển nhà.

Và thế là bây giờ mình sống chung nhà với hai ông bà. Mỗi sáng thức dậy nhảy vào bếp lấy đồ ăn sáng và uống sữa thì chào Good morning xong rồi về phòng ăn sáng và đi tắm rồi đi học luôn, thậm chí chả nói Goodbye vì làm biếng vào bếp lại. Chiều về lại chào Good evening, thỉnh thoảng chỉ có ông chủ ở nhà ngồi chơi đàn piano thì coi như không chào luôn, vì có chào ổng cũng không nghe (lo tập trung chơi đàn cho nó ầm ĩ mà). Bà cụ thì có nhà riêng cũng ở gần đó nên thình thoảng phải về nhà. (Hai ông bà chả phải vợ chồng đâu, chỉ là bạn già thôi.) Giờ mình nấu ăn tối thì hai ông bà đi đọc sách hay làm gì đó trong phòng làm việc nên cũng chả gặp. thỉnh thoảng lúc nấu ăn tối hay trong hai ngày nghỉ mình tán phét với bà cụ trong bếp về lịch sử vùng này, về những nơi bà đã đi, về lịch sử văn hoá châu Á (bà cụ thích văn hoá châu Á lắm, thậm chí đã tham dự lớp về Lịch sử văn hoá châu Á ở UC D nữa kìa) về Martin Luther King nhân ngày lễ mang tên ông, hay gần đây nhất là về phim Hoàng Kim Giáp nhân dịp bà cụ đọc duyệt tóm tắt phim để chọn phim đi xem. Tóm lại là những đề tài mà mình cũng có hiểu biết một tí. Mỗi lần mà hỏi bà cụ chuyện gì thì coi như là mất nửa tiếng tới một tiếng. Nhưng mình thích thế. Còn bà cụ thì còn thích hơn ấy chứ. (Bà cô dạy tiếng Anh của mình tư vấn là người già thích cho lời khuyên, truyền kinh nghiệm, nên cứ hễ đựơc ai hỏi là thích hà.)

Nhưng với ông chủ nhà thì mình chưa nói chuyện với ổng lần nào. Vì chả có bao giờ ổng vào bếp lâu cả đâu. Kế hoạch cho tuần này là phải tìm cách tán phét với ổng 1 lần. Dù sao thì sống chung 1 nhà cũng phải tạo quan hệ cho thân thiết tí, chứ chả nhẽ ngày chào hai câu Good morning và Good evening rồi là xong sao!?

Mà giờ nghĩ lại mình thấy hình như mình hợp với mấy người già hay sao ấy. Chắc tại mình ngoan. Với lại quan niệm và kiểu sống của mình cổ (hủ) chắc cũng tương đương với mấy người đó nên dễ nói chuyện cũng nên.

No comments:

Post a Comment