Vừa rồi, do phải đi chơi giết thời gian với một người bạn cũ rất thân đã cất công lặn lội xa xôi đến chỗ heo hút này để thăm tôi, tôi thậm chí hăng hái phá lệ đến 2 lần. Lần đầu là vui vẻ đồng ý đi hát karaoke, nhưng trời còn thương tôi, tiệm karaoke không mở cửa. Thế là phải thay thế bằng cách đi xem phim ở rạp. May mắn đủ điều, bởi vì cũng tốn chừng ấy tiền, giết được chừng ấy thời gian mà tôi không phải làm khán giả (duy nhất) cho liveshow “Người tình mùa đông - 10 năm 2 nẻo đường” của đôi song ca bất hủ của lớp tôi ngày xưa.
Tôi vốn có ác cảm với Leo Di Caprio, cho dù anh chàng măng sữa đã chìm cùng chiếc Titanic trên màn ảnh tới nay đã gần 10 năm. Vì thế, mỗi khi thấy trong danh sách diễn viên có tên anh chàng này thì coi như phim đó bớt được gặp một vụ vi phạm bản quyền (khi có internet, tôi chỉ load phim về xem chứ chẳng khi nào ra rạp xem). Lần này, phải xem phim “tiếp khách” nên tôi cũng chẳng chuẩn bị trước là nên xem phim nào. Đến nơi thì thấy suất gần nhất (lúc 9h30 tối) là dành cho Blood diamond. Thế là quyết định xem luôn, vì chẳng thể nào chờ phim khác.
Một bộ phim hành động khá hoàn hảo. Bối cảnh là cuộc nội chiến ở Sierra Leon vào những năm cuối thế kỷ trước. Đất nước này có kim cương, và đi kèm với nó là nội chiến. Chính phủ tìm cách ngăn chặn buôn lậu kim cương nhưng cũng đồng thời câu kết với các trùm tập đoàn bụôn bán kim cương trên thế giới. Quân phiến loạn thì ra sức kiểm soát các khu vực mỏ kim cương để lấy đó làm nguồn mua vũ khí chống lại chính quyền. Rốt cụôc, cũng như trong bao cuộc chiến giành quyền lực khác, chỉ có những người dân thường phải hứng chịu chết chóc và đau khổ. Phiến quân tàn sát phụ nữ, bắt đàn ông đi làm phu đãi kim cương, bắt trẻ em cầm súng bắn giết chính đồng bào mình. Quân chính phủ thì cũng khác gì mấy, có chăng là ở bộ đồng phục khoác trên người.
Solomon Vandy, một anh thợ chài ở một làng quê nhỏ bé thanh bình bị bắt đi đào kim cương trong khi vợ và 2 con gái bị (được) đưa đến trại tị nạn ở Guinea còn đứa con trai thì trở nên thủ lĩnh của đám lính trẻ trong binh đoàn quân phiến loạn. Cả anh và Danny Archer (Leo Dicaprio) đều hiểu rằng tìm lại viên kim cương hồng mà anh đã giấu tại bãi khai thác là cách duy nhất giúp họ thoát khỏi cuộc sống đầy bất trắc mà họ đang phải đối mặt.
Truyện phim đơn giản, có thể dễ dàng đoán được kết thúc của nó. Nhưng cái gây cảm giác day dứt nhất là những cảnh tàn sát thường dân không thương tiếc trải dài từ đầu đến cuối phim của cả hai phe chính phủ và quân phiến loạn, hay cảnh những đứa trẻ mới tháng trước còn vui vẻ cắp sách đi học nhưng giờ đã trở nên lờ đờ say thuốc và sẵn sàng xả súng vào bất cứ ai. Nếu không có những dòng giới thiệu từ đầu phim, tôi không thể nào nghĩ đó những chuyện đó lại xảy ra chỉ mới mấy năm trước, và hiện chắc cũng còn rải rác đâu đó ở các nước nghèo đói. Ở những nơi đó, mạng sống con người mong manh hơn bất cứ gì, và nhân tính con người còn mong manh hơn thế.
Đây là phim Hollywood hay nhất trong mấy năm gần đây mà tôi xem. Chỉ có một điều là trong một dịp như thế này mà xem bộ phim này thì cảm giác hội ngộ vui vẻ bị những ám ảnh của bộ phim lấn lướt phần nào. Nhưng nhờ bộ phim này mà tôi nghĩ ra một cách hay. Nếu có ai muốn bạn tặng họ nhẫn kim cương thì thay vì dẫn người đó đến cửa hàng trang sức, tôi khuyên bạn tặng họ vé xem phim Blood diamond. Bảo đảm sau khi xem xong, người đó sẽ hết muốn mua kim cương. Còn nếu họ vẫn còn muốn đeo kim cương thì bạn cũng nên bỏ người đó đi là vừa. Tiện chưa! .
No comments:
Post a Comment