Sau một thời gian dài không nấu nướng gì bây giờ mình chả thiết tha gì chuyện nấu nướng nữa hết. Tủ lạnh thì vẫn đủ thịt bò heo gà vịt cá tôm chim cút chả lụa nhưng chả muốn nấu gì và chả thấy thèm món gì hết. Trời thì nóng dã man, thèm ăn sushi với sashimi mà chả có rủ được đứa nào đi ăn cùng. Chả nhẽ một mình lầm lũi vô quán ăn buffet sushi xong rồi về?! Chán quá là chán. Mà mỗi ngày chỉ có ăn buổi tối là tự nấu thôi đó, vậy mà còn làm biếng, chả thiết tha gì.
Buổi trưa thì ăn hai cái bagel với lại cream cheese, ăn riết mấy tháng rồi đâm ra quen, hết thấy ngán. Mà tiện quá chừng, cứ mua một bọc bagel với một hộp cheese bỏ trong hộc bàn, mỗi ngày lấy 2 cái ra ăn, khỏi cách rách. Còn trái cây dạo này sáng trên đường ra xe bus thì thò tay hái (trộm) 1 trái đào không lông của nhà người ta (nhà này vớ vẩn lắm nhé, trồng đào để cho nó rụng đầy sân rồi dọn chơi), chiều về ngang hái thêm hai trái nữa. Ăn riết cho tới khi cây nó rụng hết trái thì chắc mặt cũng láng cỡ da đào luôn.
Làm việc thì mỗi tuần trừ một ngày phải phân tích mẫu thì ngồi canh cái máy từ sáng tới chiều ra, còn lại mỗi ngày chỉ tốn có nửa tiếng tới một tiếng lấy mẫu rồi thôi, thành ra rảnh thấy ớn, cứ ra vô hoài chả biết làm gì. Phim coi riết không còn gì để coi (thậm chí còn coi cả phim truyền hình Việt Nam nữa mới ghê), truyện thì đọc giật cục nhưng cũng thấy ngán, blog bliếc thì cũng chả muốn viết nhiều (sau bữa nay hy vọng nhen nhóm lại thói quen cũ coi). Tóm lại là mình có triệu chứng của hội chứng Stockhom, tức là người bị bắt cóc sau một thời gian sống chung với thằng bắt cóc đâm ra thích nó, không muốn về nhà. Mình sau mấy tháng quay mòng mòng giờ rảnh quá lại đâm ra chán. Thiệt là vớ vẩn.
Hic, cơn thèm sushi lại nổi lên rồi. Ai đi ăn buffet sushi với tui hông, tui tài trợ cho một nửa tiền ăn. Trời ơi là trời.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
weekend tuần sau em chạy lên Davis nè, đi sashimi Fuji không anh Vũ!
ReplyDelete