Monday, December 10, 2007

Tinh thần thể dục

Đọc cái này trước:

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=233473&ChannelID=13

Mình lấy làm lạ là tại sao bây giờ mới có chuyện này xảy ra. Với cái kiểu học thể dục ở Việt Nam nhà mình thì chắc phải một nửa số học sinh phải đi bệnh viện sau khi hoàn thành yêu cầu của bài học là cái chắc. Nhớ hồi xưa mình sợ nhất là cái môn thể dục. Mùa nắng hay mưa cũng thế, học thể dục cứ phải ra sân xi măng cho nó thoáng đãng. Mà học gì cho cam, mấy cái bài thể dục tay không quơ qua quơ lại thì chỉ để dãn gân cốt thôi chứ làm gì được. Mà ai lại cần dãn gân cốt vào lúc một giờ rưỡi trưa nắng chang chang hở trời! À, chưa kể là cái vụ thể dục giữa giờ nữa, chả biết giờ có còn không. Những đứa học buổi sáng còn đỡ, chứ học chiều thì thôi rồi, hai rưỡi trưa nắng chói chang như ở Sahara mà giám thị lùa hết cả trường xuống sân đứng vặn vẹo theo trống, đứa nào mà trốn thì bị kỷ luật, lớp bị trừ điểm vv và vv. Hậu quả là cả bọn miễn cưỡng xuống sân đứng vật vờ quơ tay quơ chân loạn xạ cho có lệ. Rõ ràng ai cũng biết là cái chuyện đó chả có ích lợi gì, vậy mà bao nhiêu năm trời từ Bắc chí Nam chả có ai mảy may nghĩ thương cho bọn học trò dù có ngoan ngoãn vẫn phải bị phơi nắng ít nhất ngày 1 lần. Công nhận là hài hước.

Còn các thể loại thể thao khác từ chạy bộ, nhảy dây, nhảy cao, nhảy xa, ném tạ ... thì thôi rồi, tiêu chuẩn chấm điểm là dựa trên chuẩn của vận động viên thi Sea Games chứ chả phải cho trẻ con trong trường học. Mình vốn thuộc loại biếng nhác lười thể thao, lại ốm tong teo, cầm cục tạ muốn không nổi mà kêu mình ném xa bảy thước để được điểm trên trung bình thì có mà khó bằng Việt Nam đoạt huy chương vàng môn này ở Olympic. Vậy mà bao nhiêu năm trời, qua bao nhiêu thầy cô thể dục, với bao nhiêu môn, mình cũng qua hết, cho dù là nhiều khi cứ phập phồng lo sợ hổng biết thầy cô có ghét mình rồi cứ căn cứ vào đúng thang điểm mà bộ Giáo dục đề ra để chấm không, vì làm vậy là mình chết chắc. Vậy mà cũng có lần hồi học năm nhất đại học, mình phải thi học kỳ bằng chạy 2km (mục tiêu là chạy trong 10 phút hay nhiêu đó quên rồi, để được 5 điểm) vào lúc 3h chiều. Bữa đó trời nắng chang chang mà phải chạy vòng vòng cái sân xi măng mới ác chứ. May mà mình về đích trước yêu cầu vài giây, nhưng mà cũng xém xỉu luôn. Dã man gì đâu. Chả thấy cái gì là thể dục cả, chỉ tổ hành xác sinh viên là chính.

Không phải mình thanh minh biện bạch gì cái chuyện mình yếu nhớt, không thể dục thể thao gì hết. Mình biết vậy, nhưng mà hồi xưa bạn bè ở trường làng của mình, trừ mấy đứa nhà nó làm guộng ra (chúng nó làm lụng vất vả quen rồi nên chịu đựng tốt), cả lớp có đứa nào mà đạt yêu cầu môn thể dục đâu. Còn lớn lên tí nữa học ở thành phố thì thôi rồi, bọn nó toàn hoàng tử với công chúa, có đứa nào là lính canh đâu mà mạnh với khoẻ. Mỗi tuần học thể dục có một lần 2 tiết x 45 phút, trong đó hết nửa tiếng vặn vẹo khởi động với lại điểm danh, còn một tiếng thì làm gì tập luyện gì được!? Vậy mà thang điểm thì thôi rồi, cứ như là toàn dân ta hàng ngày tập trung ở Mỹ Đình để luyện thi Sea Games ấy. Còn chưa kể là phải giỏi tất cả các thứ từ cầu lông cho tới bơi lội rồi điền kinh. Chắc là mấy người soạn chương trình thể dục định hứơng đi tắt đón đầu, rèn cho học sinh trước, sau này thế giới có tổ chức Chục môn thập cẩm thì Việt Nam mình cứ thế mà lùa học sinh sinh viên ra thi, bảo đảm thắng là chắc. Gì chứ bọn tây chúng nó giỏi một vài môn là cùng, làm gì có thằng nào đều hết cả chục môn như học sinh Việt Nam đâu chứ.

Giờ thì thấy trường hợp thằng bé này mà nhớ lại. Bao năm rồi nhà mình vẫn cứ hoạch định mọi thứ theo tiêu chũân trên mây. Nói thì ác chứ vái trời vài vụ như vầy xảy ra nữa cho các bố nhà mình sáng mắt ra mà cải thiện cái môn thể dục cho con nít nó nhờ.

1 comment:

  1. thui, hùi đó kiu nhảy wa cái hố cát 1m5 mới đc 5đ, Phương này chân ngắn ng ngắn nhảy điên cuồng có 1m, may mắn thầy thương tình cho qua k thì có mà ở lại lớp vì môn thể dục chít toi gruuuuu

    ReplyDelete