Sự hận thù là dấu ấn khó thể phai mờ. Con người ta có thể tìm mọi cách để đạt được mục đích trả thù, để giải thoát mình khỏi những ám ảnh bi đát về cái chết thê thảm của những người thân. Nhưng liệu rồi sau khi thành công người đó có thanh thản hay không hay chỉ chuyển từ nỗi ám ảnh này sang ám ảnh khác?
Kể từ sau bộ ba phim Infernal Affairs, mình mới được xem phim của hai ông đạo diễn này. Phim không hay, không gay cấn như Infernal Affairs, nhưng cũng xem được. Vẫn là Lương Triều Vĩ, nhưng lần này đóng vai cảnh sát ác chứ chả phải nằm vùng. Nhìn cái cảnh anh này cầm cái chân đèn hay cái tượng phật đập cật lực vào đầu người khác mà thấy hãi. Ánh mắt của anh này lúc đó thật đáng sợ. Kim Thành Vũ thì vẫn vai người tốt. Cô Thư Kỳ trong phim này nhí nha nhí nhảnh như con cá vàng, chả cần diễn gì vì chả có gì để diễn. Mình càng lúc càng thích Từ Tịnh Lôi, nhất là sau cái phim Bức thư từ người đàn bà không quen. Trông cô này có vẻ gì đó kiêu hãnh và quý phái, dù mình thấy cô này chả xinh lắm.
Phim này có hai cái mình thích. Thứ nhất là nhạc nền. Thứ hai là cảnh Hồng Kông những ngày ảm đạm, mây đen vần vũ bầu trời, xám xịt cũng như tâm trạng của những nhân vật. Chẳng hiểu sao họ có thể quay được cảnh đó nữa, không biết là kỹ xảo hay là quay thật đây?!
Bọn Mỹ lại sắp mua lại kịch bản và làm lại như cái The Departed rồi đấy. Đến chán, bọn Hollywood này làm lại thì dở mà cứ tâng nhau lên mây. Sau cái The departed được Oscar thì sắp tới dân tình sẽ còn được coi phim Hollywood làm lại từ kịch bản Hổng Kông dài dài.
Link coi online nè, chôm từ chỗ khác về đó. (Đã xoá link. Lý do: cái thằng thuyết minh đó nhìn hình rồi sáng tác ra lời thoại. Kinh thật, dân Nam ta sáng tạo ghê).
No comments:
Post a Comment