Sunday, March 18, 2007

Malèna

Mình đã từng xem thoáng qua phim này trên TV hồi ở Nhật, nhưng chỉ từ khoảng giữa phim, lại lồng tiếng Nhật nên rất mơ hồ, dù mình tin rằng đó là một phim hay. Bởi vì cô diễn viên rất xinh, và rất chịu khó khi vào vai. Mãi đến hôm nay mình mới nhớ đến và tìm được phim này. Lần này thì phim có phụ đề, lại không bị cắt kiểm duyệt như khi chiếu trên TV nên càng thấy cô diễn viên sẵn sàng "hy sinh vì nghệ thuật" hơn, khi mà có những cảnh nuy 100%. Có điều là cô này nhìn phom đẹp, lại được quay rất nghệ thuật, nên nhìn cứ như nữ thần Venus, chứ chả như mấy cô diễn viên Việt Nam trong cái phim đang được dân tình gọi là “Chuông reo là cởi”, người mẫu gì đâu mà nhìn (hình chụp trong phim) thấy bụng với lưng toàn mỡ là mỡ. Vậy mà cũng can đảm cởi đồ cho thiên hạ coi. Thiệt là không biết xấu hổ.

Image

Trở lại với phim Malèna. Nàng là con gái ông thầy dạy tiếng Latin ở trường trung học, có chồng là người làng, chồng nàng đang đi lính ở Châu Phi. Nàng đẹp, đẹp đến nỗi mỗi ngày nàng đi từ nhà mình đến nhà bố nàng thì bọn trẻ choai choai cứ đạp xe, không phải theo sau mà là chạy trước một quãng, quẳng xe ngồi xuống bên đường nhìn nàng đi qua, rồi lại leo lên xe chạy lên trước, lại dừng… Cứ thế cho đến khi nàng đến quảng trường thị trấn, nơi mà đám đàn ông há hốc mồm nhìn nàng với con mắt thèm muốn còn đám đàn bà cũng nhìn nàng, nhưng với con mắt giận dữ và ghen tị. Nàng cứ bình thản lướt qua, như thể chả có ai trên thế giới này nàng quan tâm, ngoại trừ chồng nàng đang ở ngoài mặt trận.

Image

Cho đến một ngày, nàng nhận được tin chồng đã chết ngoài chiến trường, và cha nàng cũng chết trong một trận bom sau đó. Bọn đàn ông hăm hở vì viễn cảnh món mồi ngon sắp lọt vào tay còn đám đàn bà thì rú rít căm hờn khi thấy chồng mình không rời mắt khỏi nàng goá phụ. Thời chiến, cuộc sống càng lúc càng trở nên khó khăn. Không còn chỗ dựa nào, nàng trở thành con mồi của cả đám đàn ông và đàn bà trong thị trấn. Đám đàn ông thì rình rập ve vãn, còn đám đàn bà thì chỉ chực chờ nhảy vào cấu xé kẻ cướp chồng mình. Và trong mọi trường hợp, chỉ mình nàng là người có lỗi, bởi vì nàng đẹp, mà lòng ham muốn và sự đố kị của con người thì không gì ngăn được. Nàng bị xô đẩy đến đường cùng, và cách duy nhất để nàng có thể tồn tại là trở thành tình nhân của lính Đức đang chiếm đóng thị trấn, trong ánh mắt tiếc nuối và tức tối của bọn đàn ông, và những lời nguyền rủa (nhưng thoả mãn hả hê trong lòng) của những người đàn bà.

Cuộc chiến kết thúc. Đám đàn bà hăm hở lôi nàng ra quảng trường, xé quần áo, xén tóc, đấm đá nàng dã man trước sự chứng kiến một cách dửng dưng hèn nhát của đám đàn ông (công nhận là lòng đố kị và ghen ghét của phụ nữ ghê thật). Hoà vào dòng người di tản, nàng lén lút lên tàu rời bỏ thành phố. Ít lâu sau, chồng nàng, hoá ra chưa chết, trở về nhà để rồi lại vội vã ra đi tìm vợ.

Một năm sau, dân chúng trên quảng trường lại sững sờ, há hốc mồm khi nàng cặp tay chồng đi qua quảng trường thành phố. Ký ức đau thương vẫn còn trong nàng, nhưng nàng vẫn ngẩng cao đầu bước đi, vì bên nàng giờ có chồng nàng. Đám đàn bà, hả hê vì thấy nàng tiều tuỵ hơn xưa, nhưng ngay lập tức lại ghen tị vì nàng vẫn còn đẹp hơn họ. Có điều, từ nay nàng không còn là mối đe doạ của họ nữa. Họ nhanh chóng khoả lấp những hành động họ làm với nàng trong quá khứ, như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có nàng, chẳng biết bao giờ nàng mới thật sự quên hết quãng đời đau thương kia?!

2 comments:

  1. Ừ, xem film này, tui thích nhất là cái cảnh cuối cùng ấy. Thật khó quên, nhưng chính tại nơi mình đã bị hắt hủi và vấp ngã, trở về, không trốn chạy nữa. Khoái nhất anh chồng ở điểm này. Hehe.

    ReplyDelete