Saturday, March 3, 2007

Nửa năm nhìn lại

Thế là mình đã ở đây được nửa năm. Nhanh thật. Trong nửa năm đó chỉ có một lần nhớ nhà. Vậy là mình trở nên chuyên nghiệp trong chuyện xa nhà hơn ngày xưa rồi đấy. Hay chẳng qua là cảm xúc của mình trở nên chai sạn nhiều rồi chăng?! Đôi khi mình có cảm giác hai lần trở về nhà sau một thời gian đi xa là nguyên nhân thúc đẩy mình đi tiếp. Bởi vì, mình nhận ra rằng mình không nhớ nhà như mình tưởng.

Nửa năm, mình đã làm gì và được gì trong nửa năm đó? Dường như chẳng có gì nhiều. Hai học kỳ, 7 môn học, môn nào cũng được giáo viên khách sáo khen là học tốt (còn điểm cho thế nào lại là chuyện khác, cái này bí mật). Làm quen được một đám bạn trong lớp với đủ gốc gác từ Chilê, Ấn Độ, Đài Loan, Nhật Bản, Canada, Irắc, Mỹ (gốc Tàu, gốc Hà Lan, gốc Nigeria). Riêng có bọn Trung Hoa đại lục là mình ghét, chả muốn nói chuyện với chúng nó. Một lũ ồn ào đáng ghét. Cứ như cả thế giới này chỉ có mỗi dân Tàu nhà nó thôi ấy.

Nửa năm, tiếng Anh khá thêm một tí, chỉ một tí thôi, vì vẫn nói sai nói lập bập nói không ai hiểu. Nhưng cũng khá hơn mấy thằng nước ngoài khác ở chỗ là ai nói gì mình cũng hiểu (chỉ trong lớp thôi, chứ ngoài đường thì bó "tai"). Bà cô Jeanny thậm chí còn ngạc nhiên hỏi sao mày Cali hoá nhanh còn hơn dân Mỹ ở Oklahoma tới nữa!? Nói giỡn mà mày cũng hiểu hết. Bả đâu có biết cái này là do giáo dục gia đình trong họ Crack, chứ chả phải tự nhiên mà được.

Nửa năm, chả làm gì ra tiền, và cũng chả xài gì đến tiền (có đâu mà xài). Mà thật ra từ lúc học xong đại học tới giờ, có bao giờ mình làm ra tiền đâu. Toàn ngồi chờ lãnh lương cơ bản thôi đấy chứ. Cho dù là ở nhà, ở Nhật hay ở đây thì lương cơ bản cũng thuộc vào hàng thu nhập thấp (kém luôn cũng nên). Vì thế lúc nào mình cũng nghèo. Có lẽ cái số nó thế rồi, biết làm sao!?

Nửa năm, mình đã không còn thói quen trông chờ mọi người lên mạng để chat mấy tiếng liền. Những dòng offline qua loa, những tin nhắn nhận được quên (hay cố tình ra vẻ quên) trả lời. Những mối quan hệ cũ dần dần trở nên xa cách hẳn, bởi nếu có nói chuyện thì có cái gì chung để nói đâu. Mỗi người một thế giới mất rồi. Buồn không?!

Nửa năm, mình có một gia đình mới, có những người trông chờ mình về chơi trong những lần nghỉ dài. Mình có vài đứa bạn để tán phét, rủ đi chơi xa, tụ tập ăn uống. Mình có những giáo sư vui vẻ sẵn sàng giúp đỡ. Và ở nhà, mình có thêm một đứa cháu gái chưa đầy tháng, dù vẫn chưa được thấy hình ảnh của nó tròn méo thế nào.

Nửa năm, mình đã đi được loanh quanh khu San Francisco được hai ba lần, đi Houston Texas một lần. Đã bỏ qua dịp đi Los Angeles để về gẩn San Jose ăn Tết. Và đã đặt vé đi New York trong tháng này.

Vậy có xem là một cuộc sống thú vị không?

Mình chả biết nữa!

(À, mà quên viết. Nửa năm, mình vẫn ế!)

3 comments:

  1. Nua nam - 1 moc co y nghia cho blog thu 100!!
    Nua nam - de nhin thay minh da thay doi, nhung van la minh.

    ReplyDelete
  2. chuc mung anh! Chac anh phai to chuc' an mung` 1/2 nam song o nuoc My to lam nhi! Hoi em moi sang duoc nua nam, lam nguyen 1 ban` an toan CA': ca' dan', ca' nuong', ca' sot', canh ca' giam^'...hehehe

    ReplyDelete
  3. HI ong gia VU, ong la nguoi quen ba.n be` thi` co'. Tui nhan tin cho ong hoai ma ogn co' them nhan tin lai dau :P. Anyways, tui dong y voi ong la tui. Tau thay ghet. On ao va mat lich su o noi co^ng co^.ng lam. NHung nhieu khi nghi lai nhung luc o cap 3, tui dong ho. Crack cung on ao nhu* cai lu Tau vay chu*' :D

    ReplyDelete