Ta nói, thủ đô của nó mới có hơn hai trăm năm thôi mà sao cũng đặc nghẹt công trình hà. Mà cái nào cái nấy cũng hoành tráng phết. Thôi, khoe hình cho nó lẹ. Kể lể nhiều quá cũng vậy hà. Một bức hình thay ... một ngàn chữ. Vậy nha. À, quên, hình này chôm từ cái bộ sưu tập digital postcards về Washington DC, chứ hình tự chụp thì hổng có long lanh như vầy.
Đây là điện Capitol, là kiểu hội trường Ba Đình của Việt Nam:
Bên ngoài, phía trước. Hôm bữa tới đó thì nó để dàn giáo đầy cả mặt tiền, vì đang xây sân khấu cho lễ nhậm chức của Obama..
Bên trong nhà. Cái mái vòm này hồi mới xây làm bằng gỗ, sau nó cháy mất mới làm lại bằng sắt.
Mỗi bang góp 2 cái tượng danh nhân địa phương để bày ở trong nhà này. Nhiều quá chả nhớ ai là ai hết. À, mà cái con bé đang quỳ trong cái tranh trên từơng là Pocahontas lúc được làm lễ rửa tội (baptize) á.
Chụp từ xa tới. Cái tượng đứng trên nóc của toàn nhà là tượng nữ thần tự do (Freedom thì có phải cũng dịch là tự do hông? Chả hiểu nó khác với Liberty ra làm sao nữa). Có điều là cái tượng này nó quay mông về phía mặt trước của tòa nhà, chắc ý là Tự Do quay mông lại với dân Mỹ quá.
Đằng sau cái điện Capitol là cái thư viện Quốc hội Mỹ - Library of Congress. Đây là cái thư viện lớn nhất trên thế giới. Cái thư viện hồi đầu bị cháy, sau đó cái ông Thomas Jefferson ổng tặng cái thư viện riêng của ông, rồi từ từ nó phát triển thành cái thư viện hiện giờ. Ta nói nhìn cái thư viện của cái ông này toàn là sách dày cộp, bìa da không hà. Mà có phải sách tiếng Anh đâu, có tiếng Pháp với latin nữa. Hơn sáu ngàn cúôn, chả hiểu ổng đọc kiểu gì cho hết. Chắc cũng như mình, mua để trang trí lấy tiếng là chính.
Bên trong nó đẹp thấy sợ luôn. Ai coi cái phim National treasure phần 2 rồi thì thấy có mấy cảnh phim lấy bối cảnh bên trong thư viện này nè. Mà giờ mới biết phim nó dựng không có hoành tráng như đồ thật nha.
Giờ tới tượng đài với lăng tẩm nha. Ai nói bọn Mỹ nó không sung bái cá nhân hả.
Đây là cái … bút chì, dành choWashington, tổng thống đầu tiên nè. Cái bút chì này bằng đá cẩm thạch, cao đâu đó gần trăm thứớc. Lúc xây được 1/3 thì hết tiền, dừng lại. Khi có tiền xây lại thì đá mua được không giống màu cũ. Để ý tí là thấy khác màu hà.
Ngay sau cái bút chì này là cái hồ dài ngoằng cho nó soi bong. Ai coi phim Forest Gump rồi chắc là nhớ cái cảnh thằng cu Forest với con bé Jenny lội qua cái hồ này để ôm nhau.
Cái chỗ mà thằng cu Forest đứng phát biểu là trước cái Lincoln Memorial. Coi cái lăng lớn vậy chứ bên trong chỉ có mỗi cái tượng ông Lincoln đang ngồi hà. Mà bọn này khi ca ngợi lãnh đạo thì văn phong uốn éo phết, tí nữa tui hiểu nhầm là bọn nó móc tim ông này đem bỏ hộp cất ở chỗ đó chứ. Kiểu xá lợi Phật ấy. Sau đó đọc kỹ lại thì thấy nhục cho tiếng Anh của mình quá.
Cái này là tượng đài tưởng niệm chiến tranh Triều Tiên nè. Dân tình đồn đãi là ban đêm dưới ánh đèn hiu hắt mười tám cái tượng này nhìn rất là liêu trai. Mà đúng thiệt, tối bữa đó tui có cảm giác rờn rợn vì mấy cái tượng cứ như đang di chuyển trong câm lặng và mệt mỏi.
Chắc sau khi làm mười tám cái tượng đó thì mệt quá, nên tới tượng đài tưởng niệm chiến tranh Việt Nam thì nó giảm xuống chỉ còn có ba tượng thôi hà.
Cái tường màu đen đó khắc tên lính Mỹ hy sanh trong cuộc chiến Việt Nam nè.
Bữa đó có ông kia dẫn con đi đến đó chắc là tìm tên ông nội đứa nhỏ quá. Nghe hóng hớt thôi mà thấy cũng cảm động quá chừng. Nói chung là mình yêu hòa bình, ghét chiến tranh. Yêu màu tím thích thủy chung ghét giả dối. Mọi thư từ làm quen xin gửi về bỗngdưngmuốnsến@yahoo.com.
Cái Nhà Trắng nó nhỏ xíu hà, được cái khuôn viên rộng, rào chắn cẩn thận, vì là nhà riêng mà. Đứng từ hàng rào nhìn vô nếu Obama mà ra ban công đứng thì chắc cũng thấy nhỏ bằng cái thanh sôcôla luôn.
Cái này là một phần của cái trụ sở của viện bảo tang Smithsonian, tên gì khó nhớ thấy ớn luôn. Ông này chết để lại có hơn năm trăm ngàn đô (đâu đó 12 triệu giờ) mà đòi bảo tàng phải mang tên ổng, rồi phải miễn phí cho dân chúng. Vậy mà từ cái mớ vốn đó giờ cái hệ thống bảo tàng Smithsonian nó bành trướng ra quá chừng. Dọc hai bên cái Capitol Mall tòan là bảo tàng không hà, nếu đi coi cho đàng hoàng thì một cái đi trọn một ngày cũng chưa hết.
Bữa đó mình có vô cái Museum of natural history coi gian đá quý nè.
Nó có cái viên kim cương xanh Diamond of Hope bự chảng luôn. Mà bự thì có bự chứ nó chả lấp lánh gì hết trơn, chắc là vì cắt theo kiểu xưa, có mấy mặt hà.
Nghĩa trang liệt sĩ Mỹ - Arlington:
Cái tượng đài Iwo Jima này ai coi phim The Flag of our fathers sẽ quen nè.
Thôi hết rồi. Lần này đi vác theo máy chụp hình nhưng làm biếng quá chừng. Tự nhiên thấy cái máy của mình nặng nề bất tiện khủng khiếp. Chắc sẽ lại quay về với máy Point and Shoot cho nó gọn.
Em goi email lam quen toi bongdungmuonsen@yahoo.com nhung bi bounce back hahahaha
ReplyDeleteBuon cuoi qua'. Nhung hay. Hom nay phai bo cong di thu do de dat chan den may cho^ nay moi duoc.
ReplyDeleteCai ong nay duoc dip di Washington ha, ghen ti ghe^ :D. The ong da thi cai PE chua vay? Tui thi rui nhung ma`... hu..hu..hu
ReplyDeleteMới lướt qua hình, đang tính comment hâm mộ hình anh chụp đẹp quá, ai dè, đọc kỹ lại thấy "hình này chôm từ cái bộ sưu tập digital postcards về Washington DC, chứ hình tự chụp thì hổng có long lanh như vầy", hix, no idea luôn! :)
ReplyDelete