Saturday, March 21, 2009

Niềm tin bất (khả) diệt

Hôm qua đi ăn giỗ ở nhà họ hàng, sau khi no say thì đến tiết mục (ngồi nghe) hỏi han sức khòe. Cái chú kia chú bảo là dạo này khỏe ra, ăn được, lên cân sau khi trục sỏi mật bằng phương pháp “y học cổ truyền”. Mà khi đã có người khẳng định hung hồn là chính bản thân mình xài phương pháp đó có hiệu quả rõ rệt thì những người nghe thế nào cũng tin sái cổ. Thế là sẽ hỏi han địa chỉ, xin công thức pha chế đê về mau mau áp dụng. Gì chứ được khỏe ra ai mà hổng ham.

Tới lúc mọi người láo nháo hỏi thăm công thức này thì mình bắt đầu chú ý nghe, (trước đó hổng tham gia, ngồi ở 1 góc chơi sodoku trên điện thoại). Mới nghe lóang thoáng có cái gì dầu olive, nước bửơi gì gì đó thì thôi rồi, mình nhớ ngay tới 3 năm về trước, lúc còn ở Việt Nam nhân một ngày đẹp trời dọn dẹp cái đống giấy tờ trong nhà thì thấy lòi ra một tờ A4 nhàu nhè, in tiếng vịêt không dấu với câu cú hết sức lung tung và từ ngữ lạ lung như con nít mới biết viết tập làm văn. Đại lọai nội dung của cái tờ đó là một phương pháp bí truyền để xổ sỏi mật trong người bằng dầu olive với nước bưởi. Đại loại là cứ nhịn ăn nửa ngày gì đó, rồi uống một mớ dầu olive pha muối magnesium, rồi lại uống nước bưởi pha muối, rồi thì nằm ễnh bụng lên chờ tống hết các loại sỏi mật mẹ sỏi mật con ra. Trên cái tờ đó còn kêu là lấy cái rổ hứng thì sẽ thu được mấy cái sỏi đó, cục bằng đầu ngón tay, cục bằng hột cát, mày xanh thẫm có vân hay vằn vện gì đó. Tùy người, người nào mà nhiều sạn thì có thể thu được tới mấy chục, mấy trăm cục “sạn” đó. Ối giời, chả biết cái khỉ này ở đâu ra, nhà mình vốn chả có bao giờ tin mấy cái bài thuốc quái dị kiểu vầy (e hèm, mặc dù bố mình là fan của các loại món ăn bài thuốc dân tộc rỉ tai chưa có bằng chứng khoa học như rượu tỏi hay gạo lứt muối mè).Cuối bài có tên người biên soạn tài liệu nữa mới ghê chứ, hình như là Chau Van Tu gì đó. Mình mới hỏi mẹ chứ cái tờ này ở đâu ra, mẹ nói thì của anh Ba Mẫm mày đưa tao chứ ai. Nó làm rồi, thấy khỏe lắm, nên mới kêu tao thử làm coi sao. Vân Tú là tên của anh Ba mày á. (Trời, ông này kiếm đâu ra cái tên sến dữ ta.) Tới đó thì mình nhớ thêm chuyện nữa là hồi cỡ 10 năm trước có lần anh Ba về Việt Nam, còn truyền cho mẹ một cái bài thuốc lọc máu thanh gan hay giảm béo gì gì đó, cũng có dầu ăn (đặng tráng bao tử) rồi thì uống maple syrup chứ hổng ăn cơm. Lần đó ảnh còn đem về cho mẹ cả cái bình syrup 1 gallon, đó là lần đầu trong đời mình nếm cái maple syrup, thấy cũng ngọt ngọt hôi hôi như nước đường thắng kẹo. Rồi cái mẹ mình thì làm biếng làm, để cái bình syrup đó mà không rộng nước cho nên kiến nó leo vô rồi chết đầy trong đó, thành ra đem đổ luôn.

Chuyện mới nghe làm gợi lên chuyện cũ, thành ra mình cũng tò mò, mới lên mạng hỏi bác Google vậy chứ cái bài thuốc đó thực tế cơ sở khoa học của nó là gì. Hỏi bằng tiếng Việt lai “dầu olive”+”nước bửơi” thì nó ra đâu đó 8 ngàn kết quả, cái nào cũng na ná nhau (thiệt chất là copy nguyên xi), nội dung chính là cái bài năm xưa mà tui đã đọc. Lại hỏi tiếng Anh thì lần ra cái bài này là từ cái cuốn sách dạy chữa bá bịnh “The Cure for All Diseases” (1995) của cái bà “bác sĩ- doctor” Hulda Clark, có điều hổng hiểu sao ma bà này người Mỹ lại in sách ở New Dehli, làm mình ba chớp ba nháng tưởng bả là dân Ấn. Không, bà này Mỹ 100%. Đọc về bà này trên wikipedia mới thấy bả cũng y chang mấy thầy mấy cô mấy cậu ở Việt Nam chuyên chữa bịnh bằng lá hoa cây cỏ nước ao tù với lại tro vàng mã, có điều dĩ nhiên là ở Mỹ thì phải màu mè hơn tí cho nó thuyết phục, dù sao dân trí của Mỹ cũng cao hơn dân Việt Nam mà. Bà này ghê lắm nha, cái list sách của bả thấy choáng luôn: cách chữa ung thư nè, cách chữa sida nè; rồi cho chắc ăn, cách chữa tất cả các loại bịnh nè. Bà này còn nói là ung thư là do con giun dẹp gì gì đó gây ra, mà còn này hổng sống ở Mỹ nha, nó sống nhiều ở mấy vùng nghèo đói không vệ sinh, trong đó có Việt Nam á (chả hiểu sao dân Mỹ cũng ung thư ). Rồi sida thì là do con giun-virus gì gì đó quên rồi, còn bị trầm cảm là do giun móc (há há). Rồi bà này bả cũng bán mấy cái máy trị bịnh kiểu như vòng huyền á kim ở Việt Nam, xài vô là bịnh gì cũng hết. Vậy mà cũng có người tin mới ghê chứ. Bà này bả tự xưng bả là Ph.D, MD. Bả nói bả tốt nghiệp PhD ngành sinh lý nhưng mà cái trường bả học thì nói bả tốt nghiệp ngành “sở thú học” zoology với đề tài nghiên cứu liên quan tới con tôm crawfish. Trời, vậy mà bả lừa được bao nhiêu người đó nha. Bả mở clinic chữa bịnh nha. Bịnh nhân nào do bả phán là bị ung thư sau khi bả chữa thì sẽ được bả kết luận là đã hết ung thư, ghê chưa. Bả còn nói là mấy cái phương pháp điều trị ở bệnh viện là chỉ chữa triệu chứng, còn bả là trị tận gốc luôn, với điều kiện là phải làm theo đúng hướng dẫn của bả nha (cái này sao y chang thầy bà Việt Nam nha, công nhận là không giao lưu văn hóa gì hết mà xài chung có 1 bài hà, ghê thiệt).

Đi đêm cũng gặp ma. Bà này cũng từng bị thanh tra giả làm bịnh nhân lừa. Bả nói ông đó bị sida, bả sẽ chữa khỏi chỉ trong 3 phút, nhưng ổng phải trở lại làm tiếp 6 lần nữa mới hết (hế hế, lại giống bài). Rồi bị bọn Mỹ nó làm ngặt quá, bả bỏ qua Mexico, chỗ gần biên giới với Mỹ làm tiếp. Rồi bả cũng bị cấm luôn ở Mexico luôn. Giờ chả biết bả làm gì nữa, mà chắc cũng nghỉ là vừa rồi. Bả già quá rồi mà. Với lại gom được cả đống tiền thì thôi ăn chơi cho nó sướng (bọn tòa án ước tính số sách bả bán ra được cỡ 7 triệu đô lận nha). Trở lại với chuyện chữa bệnh bằng phương pháp bí truyền rỉ tai. Phải nói là niềm tin là cái gì đó rất là … khó nói. Giờ đố có ai mà đi thuyết phục được cái chú kia là cái bài thuốc nọ thực chất như là uống nước pha tro bùa. Mà kể cũng không cần chứng minh với chú đó làm gì, bởi chú đó hổng có mất tiền gì để uống bùa, mà lại thấy khỏe, tăng cân, vui vẻ hẳn ra. Có điều ác cái là chú đó gặp ai cũng tuyên truyền, ai nghe cũng gật gù xin cái công thức về tự làm, mà mình có nhảy vô tỏ vẻ nghi ngờ thì ngừơi ta nhình mình với con mắt hình viên đạn: bằng chứng sống sờ sờ ra đó mà không tin là sao?. Bọn bác sĩ thiệt chúng nó không công nhận mấy bài thuốc kiểu này là do chúng nó sợ mất việc, vì sẽ không còn ai đi chữa bịnh chỗ tụi nó hết, bởi vậy tụi nó ra sức bưng bít với lại nói xấu bà kia . Thôi thì, ai cả tin ráng chịu. Mà sống ở đời, có niềm tin (kể cả là mù quáng) thì càng sống dễ, sống vui chứ sao. Suốt ngày nghi ngờ hoài thì sao mà vui cho đặng!

Thầy bà muôn năm!

No comments:

Post a Comment