Ngày mai là ngày đầu tiên của năm học mới, lại cũng chính là ngày toàn bộ các phòng máy đóng cửa. vậy là ngày mai chẳng thể lên mạng được rồi. Hai tuần nay sống trong cảnh không có Yahoo messenger là đã thấy khổ sở lắm rồi. bây giờ mà còn không được check mail nữa thì thật là tai hoạ. Thôi cứ kiên nhẫn mà chờ vậy, đôi khi chờ đợi và lo âu cũng là một điều đáng để tâm.
Tối hôm qua trong lúc nằm thiếp đi, mình alị mơ thấy giấc mơ đó, cứ y như lần đầu tiên mình đi Nhật. Mình thấy mình không confirm lại lịch bay, và hậu quả là mình bị trễ. Hôm đó lại là tối thứ sáu, chẳng ai có thể giúp mình. Mà ngày nhập học thì là đầu tuần sau, trong khi ai đó nói văng vẳng: "Mùa cao điểm này khó kiếm vé lắm, chờ ít nhất là 1 tuần.". Chỉ có mỗi một điều khác biệt là lần này mình không lo lắng lắm về chuyện phải bỏ tiền túi ra để mua vé đi sau. Ba năm trước, mình vẫn còn nhớ, trong mơ, mình chạy, chạy và chạy mãi, đuổi theo máy bay đã cất cánh và lo đến phát khóc vì sợ không có tiền mua vé lại. 3 năm đã qua, và mình thấy mình vẫn như xưa, trong tay vẫn chẳng có gì. vẫn không tự tin, vẫn luôn sợ sệt về ngày mai không biết sẽ như thế nào. Cho đến bao giờ, mình mới thật sự cảm thấy được giải thoát khỏi cảm giác này đây?
No comments:
Post a Comment